Cao Thủ Tu Chân

Chương 2429




Chương 2429

“Với biểu hiện của cậu ta cùng với những kỳ tích bất bại trong thiên hạ thì trừ giả thuyết cậu ta là tiên thai tái sinh ra tôi thật sự không có cách giải thích thứ hai”.

“Chính vì vậy mà mới cần phải gi3t ch3t cậu ta!”

Ông ta siết chặt nắm đấm, luồng khí đen bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay, không gian quanh ông ta trở nên méo mó với sát ý trỗi dậy.

“Khi đó hai người chúng ta được các chủng tộc lựa chọn ra tới địa cầu chính là giám sát để đợi thời cơ thích hợp giúp những người khác của chủng tộc đáp xuống và đàn áp những kẻ tu tiên kia để giành lấy sự tinh thuần của năng lượng địa cầu!”

“Tất cả những điều đó vốn đang diễn ra đúng như kế hoạch nhưng lại xuất hiện đứa con sao trời đã tạo ra tình huống khác biệt hoàn toàn!”

“Chúng ta cần phải giết cậu ta trước khi cậu ta và sự tinh thuần của những vì sao kia có thể cảm ứng được nhau.

“Kế hoạch ngàn năm của chủng tộc chúng ta không thể có sơ suất được!”

Lúc này Desura cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn đã hoàn toàn hiểu ra tại sao Ogle lại tính toán tới mức phải giết cho bằng được Diệp Thiên.

Một người rất có khả năng là ‘đứa con sao trời’ kia thì bọn họ phải giết thôi.

“Lần này tôi muốn mượn khí hắc ám của ông, đây là phương pháp nhanh nhất có thể hồi phục được cơ thể của người tôi trong ba tháng!”

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ kiên định, giờ không còn vẻ oán hận nữa mà chỉ còn sát ý hừng hực.

“Ba tháng sau chính là ngày chết của Diệp Lăng Thiên, tới khi đó thì dù có bị tổn thất cũng phải chôn sống cậu ta!”

Trong khách sạn Lăng Thiên, tại một căn phòng tổng thống, Diệp Thiên cùng ba cô gái Cố Giai Lệ đang thức thức bữa tối sau cuộc đại chiến.

Mặc dù Lâm Hiểu Nguyễn không thân với Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt nhiều nhưng tình giữa những cô gái thì cũng chỉ cần vài câu nói là đã trở nên thân thiết rồi.

“Anh Diệp Thiên, chuyện về người siêu nhân xanh lam ở Kim Lăng có lẽ đã truyền khắp nơi rồi, anh nói xem lát nữa chúng ta ăn cơm xong ra ngoài được có bị bao vây không?”

Cố Giai Lệ gắp cho Diệp Thiên một miếng thức ăn và trêu đùa.

Diệp Thiên chưa kịp phản ứng thì Tiếu Văn Nguyệt đã bụm miệng cười: “Nhưng cũng cần phải có người dám chứ? Có ai mà không biết sự lợi hại của người siêu nhân ánh sáng xanh đâu?”

Ai mà dám ngăn Diệp Thiên?

Lâm Hiểu Nguyễn cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta nâng ly, chúc mừng đại anh hùng Diệp Lăng Thiên của chúng ta nào!”

Ba cô gái nhìn nhau, đồng thời nâng ly. Diệp Thiên mỉm cười, đang định uống cạn với ba cô gái thì lúc này cậu nhận được điện thoại của nhà họ Diệp ở thủ đô.

Người gọi tới là Diệp Tinh: “Anh ơi, thông tin trận chiến của anh ở Kim Lăng đã truyền khắp nơi rồi. Nhà nước đã có đưa ra đối sách và sự khẳng định dành cho chiến tích của anh và còn tặng chúng ta bằng khen danh dự nữa!”

Diệp Thiên cười đáp lại: “Em gọi điện thoại cho anh làm anh còn tưởng có chuyện gì cơ?”

Diệp Tinh khẽ khựng người rồi mới đáp lại: “Đây là một chuyện thôi, còn một chuyện nữa ạ!”

“Mười phút trước, có một cô gái che mặt tới nhà chúng ta mang tới một món quà. Nói là thay cô chủ mang tới và nói anh phải nhận!”

“Cô ấy mang tới một thanh kiếm cổ kèm theo một bức thư. Em vẫn chưa mở ra, anh xem…”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì đanh mắt.