Chương 2423
“Nếu ông ta chết, ngoài tiếu thế giới ra, sinh linh ở cả Trái Đất này đều bị tàn sát, trăm triệu thi thể sẽ bị chôn vùi ở tinh tú này”.
Cảm nhận được chân nguyên trong người gần như tiêu tan hết, Diệp Thiên buông tay xuống, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.
“Ông đang dọa tôi sao?”
Ogle xua tay, ánh mắt hơi trầm tĩnh.
“Đến được cảnh giới này của tôi thì cần gì phải nói mấy lời dọa nạt?”
Từng câu từng chữ đều là thật lòng”.
“Không chỉ con dơi già đó chết, nếu tôi chết, sinh linh ở Trái Đất cũng sẽ không tồn tại nữa”.
“Vì tôi và ông ta đều không phải là chủng tộc vốn có ở Trái Đất, chúng tôi đến từ không gian vũ trụ, phía sau chúng tôi còn có vật lớn khổng lồ mà cậu không thể tưởng tượng, ai trong chúng tôi khi rơi xuống Trái Đất đều sẽ ảnh hưởng đến cả Trái Đất khi nổi cơn giận”.
“Đến từ không gian vũ trụ?”
Diệp Thiên lẩm bẩm, hơi đổi sắc.
Cậu biết những người tu tiên trong tiểu thế giới cũng đến từ ngân hà vũ trụ, sinh ra truyền thừa ở Trái Đất và kéo dài cho đến nay, nhưng cậu không biết Huyết tộc phương Tây và Lang tộc vùng đất tuyết không phải là chủng tộc vốn có ở Trái Đất mà cũng đến từ ngân hà vô tận.
“Nói như thế tức là không thể giết hai ông?”
Diệp Thiên không khỏi cười khẩy, không hề tỏ ra sợ hãi.
Ogle chắp hai tay sau lưng chỉ khẽ cười nói: “Đã nói đến mức đó, cậu tin hay không cũng không liên quan đến tôi, nếu cậu nghi ngờ thì có thể thử xem, chỉ là tôi sợ cậu không thể gánh nổi hậu quả”.
“Vậy à?”
Hai mắt Diệp Thiên lóe sáng, ánh sáng xanh quanh người lại dâng lên, ánh sáng Bảy màu trên kiếm Chân Võ càng chói mắt hơn, có xu hướng mạnh hơn trước đó, Diệp Thiên đang cưỡng ép rót Phệ Thiên Huyền Khí vào trong đó, cậu đã quyết tâm dù có tiêu hao chân nguyên cũng phải khiến Ogle trả giá.
Ogle cảm nhận được quyết tâm của Diệp Thiên cũng hơi đổi sắc, đáy mắt hiện lên vẻ kiêng dè.
Ông ta khoát tay nói với Diệp Thiên: “Diệp Lăng Thiên, khoan đã”.
“Tôi biết cậu đang tức giận vì tôi ngăn cản cậu, nhưng cậu không được xúc động nhất thời”.
“Dù tôi và cậu có chút thù oán, sau này sẽ có một trận chiến nhưng không phải bây giờ”.
Trên người ông ta không hề có ý chiến đấu, cũng không có bất kỳ khí thế nào lại khiến Diệp Thiên dừng lại, bỗng chốc không còn hứng thú ra tay đánh nữa.
Giữa cường giả với nhau đều là quyết đấu đỉnh cao, nhưng bây giờ Lang Tô đất tuyết lại không có ý muốn đánh, cậu là võ giả, trước giờ đều là đánh trực diện với đối thủ, cái cách mà đối phương không muốn đánh trả lại lại giống như nhân lúc nguy hiểm khiến cậu bỗng do dự.
Ogle thấy sát khí trong mắt Diệp Thiên đã tan đi một ít thì thở phào, ông ta lùi về sau một bước, giơ tay lên vẽ một đường màu đen trong không trung, sau đó đáp xuống, đánh thẳng vào những người đang có mặt ở Học viện Nghệ thuật.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi đổi, vừa định ngăn lại thì Ogle lại nói: “Đừng lo lắng, đây là luồng khí xoáy hắc ám chỉ Lang tộc đất tuyết của tôi mới có, có thể phá vỡ bức tường máu mà con dơi đó tạo ra một cách dễ dàng”.
“Đây là quà trao tay hôm nay tôi dành cho cậu”.
Nói rồi dấu ấn màu đen biến thành luồng khí đen, tường máu đó lập tức biến mất, mọi người được giải cứu.