Cao Thủ Tu Chân

Chương 2418




Chương 2418

Sau khi dứt lời, Diệp Thiên lại nhấc tay lên, quét ngang thanh kiếm.

“Xoẹt!”

m thanh vù vù từ trên không truyền tới, nhưng không không thể xác định được phương hướng. Nachzehrer cũng xoay người, theo phản xạ muốn tránh khỏi nhát kiếm nhưng vẫn muộn một bước.

Cổ tay trên cánh tay phải còn sót lại của hắn bị chặt đứt, bàn tay lớn từ trên trời rơi xuống.

Diệp Thiên chỉ mới chém hai nhát kiếm, hai cánh tay của Nachzehrer lập tức trở thành tàn phế.

Cảnh tượng này khiến đám người Tiêu Văn Nguyệt đứng ở dưới kinh ngạc vô cùng.

Diệp Thiên không hề thua, ngược lại, nửa sau trận đấu còn hoàn toàn chiếm thê’thượng phong.

Đám đội viên của Lưu Kiến Bang đều điên cuồng gào thét, thể hiện sự nể phục của bản thân với uy thế của Diệp Thiên, đàn ông con trai phải như thế.

Khu đô thị Kim Lăng, từng hàng xe bọc thép đang tập kết lại thành đội, chuẩn bị tiến về phía Học viện nghệ thuật. Trên đường đi, tất cả các phương tiện khác đều cố gắng nhường đường.

Ở phía trước của đội xe, hai cô gái mặc đồ quân đội đang chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh xe bọc thép, nhìn trận chiến kinh thiên động địa đang diễn ra ở phía chân trời.

Mặc dù hai người họ còn trẻ tuổi nhưng ấn đường lại không hề xuất hiện sự non nớt mà tuổi trẻ nên có, ngược lại còn mang chút gì đó già dơ, trưởng thành. Đôi mắt hiện lên sự quyết đoán, bá khí.

Hai người này chính chị em sinh đôi họ Lâm, từng làm vệ sĩ cho Kỷ Nhược Tuyết, từng gặp Diệp Thiên tại Thánh địa Yellen.

Khi đó, hai người bọn họ mới gia nhập Nam Long Nhận, còn bây giờ, người chị đã làm phó đội trưởng của Nam Long Nhận, em gái cũng trở thành cố vấn tham mưu đặc biệt của Nam Long Nhận, có địa vị rất cao trong tổ chức.

“Phó đội Lâm, tham mưu Lâm, lần này chúng ta nhận được tin tình báo, phải đi tới doanh trại Học viện nghệ thuật để cứu tướng Lưu, xin hai người ra

chỉ thị!”

Đội xe dừng ở trước cổng Học viện nghệ thuật, một chàng lính khá đẹp trai tiến tới chỗ của hai chị em họ Lâm, giơ tay chào kiếu quân đội, lớn tiếng hô.

Hai chị em sinh đôi không trả lời ngay, bọn họ ngước nhìn hai bóng người đang đánh nhau kịch liệt ở trên trời, ánh mắt sâu thẳm như đang nghĩ điều gì đó.

Chàng lính trẻ cảm thấy có chút kỳ lạ, khi anh ấy định lặp lại lời nói, người chị Lâm Trạch Nhã lập tức xua tay.

“Nghe chỉ thị của tôi, toàn đội đợi lệnh, đứng im ở đây!”

“Hả?”, chàng lính trẻ nghe vậy càng cảm thấy lạ lùng hơn: “Phó đội Lâm, chuyện này…”

“Tướng Lưu vẫn còn đang ở trong Học viện nghệ thuật, theo báo cáo của các sinh viên thoát ra khỏi học viện, bốn bề đều bị chặn bởi bức tường máu, nhốt tướng Lưu ỏ trong quảng trường hữu nghị. Lẽ nào chúng ta không làm gì đó sao?”

“Không cần nữa!”, cô em Lâm Trạch Nhu cũng xua tay.

“Nếu anh ấy đã 0 đây, vậy mọi chuyện cứ để anh ấy xử lý đi!”

“Nói cách khác, nếu ngay cả anh ấy cũng không xử lý được, chúng ta có đông người tới mấy, nghĩ ra nhiều cách tới mấy cũng vô dụng!”

“Anh ấy?”, chàng lính trẻ cảm thấy hồ đồ: “Tham mưu Lâm, cô đang nói ai vậy?