Cao Thủ Tu Chân

Chương 2417




Chương 2417

Diệp Thiên đạp lên hư không, trong đôi mắt không còn chút ngờ vực nào nữa, chỉ có sự kiên định sâu sắc.

“Giữa phàm nhân và thần tiên, có lẽ quả thực tồn tại cách biệt!”

“Nhưng bất kế là người hay thần, ai cũng có thế thất bại, tôi và anh vẫn đứng chung trên một đường thẳng!”

Diệp Thiên mỉm cười, trên gương mặt là sự thả lỏng chưa từng có.

“Tôi từng đạp bằng mọi chông gai, trải qua vô số thất bại, cho dù anh mạnh hơn tôi thì đã sao? Chẳng qua cũng chỉ làm lại từ đầu thôi!”

Bàn tay cậu giơ lên, khẽ chụm lại, ánh sáng bảy màu từ bốn phương tám hướng tụ về, trong bàn tay cậu dần dần hình thành một thanh kiếm dài lấp lánh ánh sáng.

“Từ khi luyện thành thanh kiếm này, tôi chưa từng dùng đến nó. Tôi vốn định để nó lại cho những người tu tiên phi phàm của tiểu thế giới”.

“Nhưng bây giờ, tôi quyết định dùng nó để chăm sóc cho anh!”

Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm, xuất kích!

“Xoẹt!”

Khoảnh khắc thanh kiếm cổ mang trên mình bảy sắc cầu vồng xuất hiện, khắp đất trời vang lên tiếng kiếm chói tai. Cả một vùng vì tiếng kiếm mà rung trời chuyển đất, áng mây trên trời đều bị sự rực rỡ của thanh kiếm nhuộm sang màu cầu vồng, rất hút ánh nhìn.

Từ khi Diệp Thiên luyện thành Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm đến nay, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng đến nó. Người đứng trước mặt Diệp Thiên lúc này là tổ tiên của Huyết tộc, một trong những sự tồn tại đáng sợ nhất trên hành tinh này, nếu dùng Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm để chiến đấu với người này sẽ không làm ô nhục cái tên của nó.

“Đây là…”

Nachzehrer nhìn vào thanh kiếm cổ bảy sắc cầu vồng trong tay Diệp Thiên, đồng tử co lại. Hắn đã cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng đến từ thanh kiếm, đến cả một kẻ là tổ tiên của Huyết tộc như hắn cũng phải dựng hết gai ốc. Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Tên nó là Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm, do tôi luyện thành!”

“Nếu anh thực sự là thần tiên năm xưa, vậy hôm nay tôi sẽ dùng nó để đấu với anh!”

Diệp Thiên mở lòng bàn tay ra, Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm đột nhiên rung lên rất mạnh, giống như đang vui mừng khi lần đầu được chủ nhân triệu hồi.

“Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm, hừ, thùng rỗng kêu to, chẳng qua chỉ là giả thần giả…”

Nachzehrer cố gắng trấn áp sự sợ hãi ớ trong lòng, mở miệng giễu cợt, vậy nhưng, khi từ “quỷ” cuối cùng còn chưa kịp nói, đồng tử của hắn đã co rút lại.

Diệp Thiên chỉ khẽ vung Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm trong tay.

“Xoẹt!”

m thanh sắc bén của thanh kiếm lại vang lên, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, bên vai trái bỗng phun ra một dòng máu tưoi, cả cánh tay trái bị chặt đứt, roi xuống dưới đất.

“Cái gì?”

Hắn quay đầu qua, nhìn vào chỗ bị cắt bằng phẳng trên vai trái, trợn tròn mắt.

Vừa rồi, hắn còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy vai trái lạnh toát, sau đó cánh tay trái bị chặt đứt.

Đùa à, hắn đường đường là tổ tiên của Huyết tộc, kẻ tạo ra toàn bộ Huyết tộc trên hành tinh này, cơ thế của hắn cứng cáp hơn không biết bao nhiêu lần so với thần tiên ma quái. Cho dù là Phệ Thiên Thánh Thể mà Diệp Thiên vẫn luôn lấy làm tự hào, hắn cũng có thế tay không xé nát. Thậm chí, có bị tên lửa xuyên lục địa bắn trúng hay loại vũ khí laser tiên tiến nhất nhắm vào, hắn cũng sẽ không hề hấn gì.

Những binh khí mà hiện giờ người ta gọi là thần binh thần khí cũng chỉ là trò cười trong mắt hắn mà thôi. Cho dù là một cao thủ thuộc cảnh giới truyền thuyết cầm thần binh thần khí chém hắn ba ngày ba đêm còn chưa chắc đã để lại chút thương tích nào.

Nhưng thanh kiếm cổ kỳ dị phát ra bảy sắc cầu vồng trong tay Diệp Thiên chỉ khẽ vung lên thôi, đã chặt đứt cánh tay của hắn rồi. Hơn nữa, miệng vết cắt bằng phẳng, long lanh như ngọc, không có chút thịt thừa. Thanh kiếm này đã vượt qua cả thần binh thần khí, có thể đưa vào danh sách “pháp bảo”.

“Cậu còn có được một pháp bảo như vậy sao?”

Sắc mặt của Nachzehrer lại thay đổi, kinh ngạc lên tiếng.

“Pháp bảo?”, Diệp Thiên hơi ngớ người, sau đó lắc đầu.

“Tôi không biết pháp bảo mà anh nói là gì, nhưng hôm nay, tôi muốn lấy máu của anh để tế cho sức mạnh của tôi”.