Cao Thủ Tu Chân

Chương 2404




Chương 2404

Diệp Thiên khẽ gật đầu: “Nguồn sức mạnh đó không cần dùng quân đội đi thăm dò nữa đâu!”

“Họ tới tìm tôi đó!”

Đúng lúc này Diệp Thiên há miệng, một luồng song ôm lập tức phóng lên mây xanh.

“Huyết tộc đã tới sao còn không xuất hiện!”

Nguồn sóng ôm phóng ra những người xung quanh không cảm thấy điều gì kỳ lạ nhưng nguồn sóng này lại có thể truyền xa hàng chục Kilomet đến cả mây trên trời cũng như bị bay màu di vài phần.

Cùng với âm thanh của Diệp Thiên vang lên thì ở vị trí biên giới Kim Lăng cũng bắt đầu rục rịch.

Lúc này Diệp Thiên đã là người đứng đầu thế giới mà cậu còn đánh giá Huyết tộc một cách nghiêm túc như vậy thì có thể thấy việc Huyết tộc tới Kim Lăng lần này không hề đơn giản.

Đám đông xung quanh không biết Huyết tộc là nhân vật như thế nào và tà ma ra sao nhưng cũng cảm nhận được mùi máu tanh nhàn nhạt của chủng tộc này đang thổi tới.

“Rầm!’

Đúng lúc này, đám mây đỏ máu cũng ngừng biến hóa. Chỉ thấy ở chính giữa của đám mây bỗng có một chấm máu xuất hiện, sau đó âm thanh lanh lảnh tới mức như muốn xé không gian vọng tới.

Một bóng hình màu đỏ máu phá cả âm thanh từ khoảng cách cách đó hàng nghìn mét mà trong nháy mắt đã có mặt ở ngay trên bầu trời khu vực học viện Nghệ Thuật, tạo thành một người thanh niên mặc trang phục cũng màu đỏ máu.

Người này đạp không trung, khuôn mặt tuấn tú tới mức tà ma, mũi cao tóc vàng cơ thể vạm vỡ, mang khuôn mặt điển hình của phương Tây. Nhưng đôi mắt thì là sự pha trộn giữa màu lam và màu đỏ máu trông vô cùng quỷ dị.

Người này chắp tay đứng trong không gian. Chỉ cảnh tượng đó thôi đã đủ cho đám thanh niên trong học viện cảm thấy khủng khiếp. Nhân Nhân trợn tròn mắt không dám tin.

Hứa Xương Bình và Lâm Triệu Đông co đồng tử. Dù là với kiến thức và sự từng trải mà họ có thì lúc này họ cũng cảm thấy kinh hãi. Bọn họ biết có giới võ đạo và cũng biết có nhưng kẻ hàng đầu trong giới đó tồn tại có thế đi trong không trung và mạnh hơn cả quân đội.

Nhưng hiểu thì hiểu chứ so với tận mắt được nhìn thấy vẫn khác nhau một trời một vực.

Nhất là những người mà Lưu Kiến Bang đưa tới thì đều tỏ ra thất kinh. Bọn họ là các binh sĩ vệ quốc, giỏi việc chiến đấu, tâm lý luôn sẵn sàng nhưng đối với một sự tồn tại đáng sợ có thể hủy diệt cả đất trời thế này thì bọn họ vẫn cảm thấy kinh sợ.

Những người có mặt, duy chỉ có Tiếu Văn Nguyệt và Lâm Hiểu Nguyễn là có thể bình tĩnh, bọn họ đã từng chứng kiến Diệp Thiên chiến đấu nhiều lần với thể loại này nên đã cảm thấy quen rồi.

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, khẽ ngẩng đều nhìn về phía người thanh niên kia với vẻ bình tĩnh. Chỉ có từ sâu trong đôi mắt cậu là ánh lên vẻ hứng thú.

Người thanh niên ăn mặc hào nhoáng trước mặt rất giống với quý tộc thời xưa của phương Tây nhưng đó không phải là điều khiến cậu hào hứng. Mà cậu có thể cảm nhận được trên người thanh niên này một luồng sức mạnh kinh khủng mà toàn bộ các đối thủ trước đó không có. Đến ngay cả Phệ Thiên Bảo Thể lúc này cũng có cảm nhận và bắt đầu rạo rực khi gặp hải một điềm báo trước giờ chưa từng có.

Nếu cần phải so sánh thì Diệp Thiên có thể nói đây chính là cảm giác giống như lần đầu tiên cậu gặp người đàn ông thần bí của nhà họ Thi tới từ tiểu thế giới vậy. Cảm giác này khiến Diệp Thiên cảm thấy tươi mới vô cùng.

Diệp Thiên phải thừa nhận rằng, đây là một đối thủ mà đến cậu cũng cảm thấy chưa chắc có thể chiến thắng.