Chương 2384
Hứa Bác Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn cảm nhận khí tức không tầm thường đó trên người cậu. Nhưng dù có nhìn thế nào, tên nhóc trước mắt cũng chỉ giống như một người bình thường không hề có khí thế, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với những sát thủ La Võng cực kì hung ác, giết người như ngóe đó.
Cậu ta dừng một lúc, không kìm được hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”.
Những người đứng xem xung quanh đều không biết vì sao Hứa Bác Nhiên đột nhiên đối xử với Diệp Thiên trịnh trọng như vậy, giống như trở nên vô cùng kiêng dè. Trịnh Viễn Hoành càng không hiểu ra sao, nhưng lại không dám xen vào.
Chỉ thấy Diệp Thiên chắp tay sau lưng đứng đó, mỉm cười lạnh lùng với Hứa Bác Nhiên: “Tôi là ai, anh không xứng để hỏi!”.
“Anh dám buông lời đe dọa tôi, đúng là cùng một khuôn với anh trai anh!”.
Cậu chậm rãi xoay lại, đi về phía một chiếc ghế dài ở bên rìa hiện trường, giọng nói lạnh lùng truyền tới.
“Trước khi hoạt động kết thúc, đến trước mặt tôi quỳ xuống xin lỗi, tự chặt một cánh tay, tôi có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”.
“Nếu quá thời gian, anh trai anh sẽ là vết xe đổ của anh!”.
Vừa dứt lời, Diệp Thiên đã dựa vào ghế. Tiếu Văn Nguyệt yên tĩnh ngồi bên cạnh cậu, giống như không quan tâm đến mọi chuyện ở xung quanh, chỉ ở bên cậu.
Đám người Hứa Bác Nhiên ngây ra tại chỗ, không ai ngờ Diệp Thiên lại dám đe dọa ngược lại Hứa Bác Nhiên, hơn nữa còn có vẻ như không hề sợ gì.
Nhân Nhân chớp mắt, quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới. Lúc này, ngay cả cô ta cũng cảm thấy hoang mang, rốt cuộc Diệp Thiên lấy đâu ra tự tin mà lại dám có thái độ như vậy với Hứa Bác Nhiên.
Chẳng lẽ cái chết của cậu ấm số một Kim Lăng trước kia thật sự có liên quan đến Diệp Thiên?
“Quỳ xuống xin lỗi, tự chặt một cánh tay?”.
Hứa Bác Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Hoạt động quan hệ hữu nghị này có trên một nghìn cặp mắt, cậu ta đường đường là con cháu trực hệ nhà họ Hứa, là người kế thừa duy nhất của nhà họ Hứa lúc này, cậu ấm số một Kim Lăng hiện tại. Bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi trước mặt nhiều người thế này, còn chặt một cánh tay, đúng là nằm mơ.
Nếu là người khác nói ra câu này, cậu ta đã mặc kể tất cả mà sai người đánh kẻ đó tàn phế từ lâu.
Nhưng trước kia Diệp Thiên nhắc tới cái chết của Hứa Bác Thuần, bây giờ lại thể hiện thái độ xem thường mọi thứ thế này, quả thật khiến cậu ta không thể không thận trọng suy nghĩ.
Quỳ hay là không quỳ?
Lúc này, trong lòng Hứa Bác Nhiên vô cùng mâu thuẫn, nhất thời lại quên mất mục đích mình đến đây.
“Anh Hứa, anh làm sao vậy?”.
Đúng lúc này, Trịnh Viễn Hoành ở bên cạnh nghiêng đầu hạ giọng nói: “Tên nhóc đó chỉ là một kẻ nhỏ bé mặc đồ rẻ tiền, sao có thể liên quan đến cái chết của anh trai anh được!”.
“Tôi thấy cậu ta chỉ cố ý nhắc tới chuyện đó để anh kiêng dè cậu ta, thật ra cậu ta đang run sợ trong lòng, chỉ muốn kéo dài thời gian, tìm cơ hội thoát thân!”.
Hứa Bác Nhiên nghe vậy, trong mắt cũng nhanh chóng khôi phục vẻ trong trẻo.
Đúng vậy, cái chết của Hứa Bác Thuần chỉ mới xảy ra vào hai tháng trước. Bây giờ cậu ta đến tham dự một hoạt động quan hệ hữu nghị tùy tiện gặp được một người, mà người đó lại có liên quan đến cái chết của Hứa Bác Thuần, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.