Cao Thủ Tu Chân

Chương 2380




Chương 2380

“Cô ấy đã muốn nói là không đi, anh không nghe rõ à?”

Trịnh Viễn Hoành sững sờ, quay lại nhìn bèn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Diệp Thiên.

Cậu ta thật sự không ngờ, gã này lại dám ngăn mình lại.

“Diệp Thiên, anh làm gì vậy, mau bỏ tay ra!”

Nhân Nhân thấy vậy thì tái mặt và quát lên.

Diệp Thiên coi như không nghe thấy gì, chỉ nhìn Trịnh Viễn Hoành với vẻ lạnh lùng.

Trịnh Viễn Hoành muốn giứt ra khỏi tay của Diệp Thiên nhưng phát hiện ra dù có cố gắng thế nào thì tay Diệp Thiên cũng như một cái gọng kìm khiến cho cậu ta nghe thấy được cả tiếng xương răng rắc vang lên.

Cho tới khi cậu ta mặt đỏ tía tai thì Diệp Thiên mới vẩy tay cậu ta ra và ném cậu ta ngã đập người ra bãi cỏ.

Nhân Nhân hét lên, vội vàng chạy tới đỡ Trịnh Viễn Hoành dậy. Trịnh Viễn Hoành nén cơn đau, nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt cay độc.

“Nhóc, cậu dám đánh tôi, cậu có biết tôi là ai không?”

Diệp Thiên khẽ kéo Tiếu Văn Nguyệt ra phía sau với biểu cả điềm nhiên.

“Tôi không có hứng thú muốn biết anh là ai nhưng động vào người của tôi thì anh cứ cẩn thận cái mạng của mình đấy!”

“Lần sau, tôi sẽ không để anh chỉ đơn giản là phải nằm ở đó đâu!”

“Cậu nói cái gì?”, Trịnh Viễn Hoành co đồng tử và định phát tiết.

Đúng lúc này, có thêm động tĩnh từ bên cạnh vọng tới. Một người thanh niên mặc trang phục Armani đeo kính râm trông vô cùng rắn rỏi bước tới mang theo vẻ bá đạo. Những người đi phía sau lùi lại một bước để người này đi đầu.

Người này nhìn là thấy ngay Diệp Thiên rồi sau đó quay qua thấy Trịnh Viễn Hoành.

“Tiểu Hoành, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trịnh Viễn Hoành quay qua nhìn thấy người thanh niên thì lập tức tỏ ra vui mừng.

“Cậu Hứa, cậu tới rồi!”

Nhân Nhân cũng cảm thấy đầu ong ong và não ngừng nảy số.

Hứa Bác Nhiên – cậu chủ  kế thừa thay vị trí của Hứa Bác Thuần của Kim Lăng đã tới rồi.

“Anh Hứa, anh đến rồi!”.

Nhìn thấy Hứa Bác Nhiên đến nơi, Trịnh Viễn Hoành đầy nịnh nọt, vội vàng đứng dậy bước lên trước một bước, hơi khom lưng, bộ dạng như người hầu.

Hứa Bác Nhiên tỏ ra thờ ơ, chỉ liếc Trịnh Viễn Hoành một cái, sau đó dời ánh mắt sang nhóm Diệp Thiên. Lúc nhìn thấy Nhân Nhân và Tiếu Văn Nguyệt, sâu trong đáy mắt cậu ta lóe qua tia sáng, nhưng được cậu ta che giấu rất kĩ.

“Tiểu Hoành, xảy ra chuyện gì vậy?”.

Giọng nói cậu ta mang vẻ cao ngạo như lẽ đương nhiên, dường như sinh ra đã vậy, trời sinh đã cao hơn người ta một bậc.