Chương 2365
Trung tâm của cơn lốc như một vòng xoáy hố đen, hút toàn bộ linh khí ở xung quanh và cả ở phía xa vào trong. Lúc này, trong sân nhà Mộ Dung như bình chứa linh khí vậy.
“Hôm nay, tôi sẽ giúp ông bước vào hoàng cấp!”
Diệp Thiên khom năm ngón tay lại, một vòng xoáy linh khí cực lớn di chuyển về phía đỉnh tầng lầu, sau đó, cậu đẩy lưng Mộ Dung Vô Địch. Mộ Dung Vô Địch bất ngờ lao vào vòng xoáy linh khí.
“Ông nội!”
Mộ Dung Thu Đệ biết rằng Diệp Thiên sẽ không làm hại Mộ Dung Vô Địch nhưng nhìn thấy vòng xoáy linh khí dữ dội kia, cô ta không khỏi lo lắng mà hét lên một tiếng.
“Không cần lo!”, Diệp Thiên đặt một tay sau lưng, giọng nói vọng tới.
“Tôi đã dùng chút mánh khoé, hấp thu toàn bộ linh khí ở khu vực này vào trong đó. Hiện giờ, ông ấy chỉ cần ở trong đó, tiếp nhận sự gột rửa và thanh tẩy của linh khí mà thôi!”
“Mặc dù quá trình này hơi đau đớn một chút nhưng ông ấy đã trải qua nhiều sóng gió, ắt không có vấn đề gì quá lớn đâu. Chỉ cần mặc cho linh khí định hình lại cơ thể, cộng thêm sự dẫn dắt của tôi, ông ấy chắc chắn đạt được hoàng cấp!”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Mộ Dung Thu Đệ mới yên tâm phần nào. Ngay lúc này, vòng xoáy ở trung tâm cơn lốc đang không ngừng tăng tốc, tiếng r3n rỉ chịu đựng đau đớn của Mộ Dung Vô Địch đã truyền ra.
Từ vương cấp lên hoàng cấp là một quá trình lột xác ở bên trong cơ thể. Nếu để thuận theo tự nhiên, quá trình này sẽ trở nên dễ chịu hơn, thậm chí không cảm nhận được đau đớn. Có điều, Mộ Dung Vô Địch không dựa vào sức lực của bản thân để bứt phá cảnh giới, mà nhờ Diệp Thiên dùng mánh khoé để giúp ông ta bước vào hoàng cấp, đương nhiên sẽ phải chịu đựng đau đớn.
Cơn lốc vẫn tiếp tục xoay vần hơn mười phút, vòng xoáy ở trung tâm cũng từ từ chậm lại, bóng dáng Mộ Dung Vô Địch dần hiện ra.
Quần áo trên người Mộ Dung Vô Địch lúc này đã rách tả tơi. Mặc dù đã ở tuổi 90 nhưng cơ thể vẫn giữ được cơ bắp cuồn cuộn, mỗi một tấc da tấc thịt đều ẩn chứa nguồn sức mạnh đáng sợ. Đôi mắt vốn dĩ đã mờ do tuổi tác cao, hiện giờ lại trở nên tinh anh, dưới đáy mắt, một tia sáng ấm áp loé lên, còn trên đỉnh đầu ông ta, từng đợt linh khí hoá thành các tia, chìm vào thiên linh cái của Mộ Dung Vô Địch.
“A!”
Quá trình này lại kéo dài thêm vài phút, cuối cùng Mộ Dung Vô Địch không nhịn được mà hét lên. Mặt đất xung quanh nhà Mộ Dung đột nhiên nứt toác, một làn sóng khí cuồn cuộn từ trên trời tuôn xuống, dường như muốn san phẳng mọi thứ.
Diệp Thiên phất tay một cái, luồng khí đáng sợ lập tức tan biến, sau đó cậu nhìn sang Mộ Dung Vô Địch.
“Nghe theo lời của tôi, thả lỏng tinh thần và thể xác, để linh đài trống rỗng, tôi sẽ dùng tinh thần lực chuyển hoá toàn bộ linh khí trong người ông thành sức mạnh, lập tức bước vào hoàng cấp”.
Mộ Dung Vô Địch cảm nhận được, linh khí trong cơ thể đang bành trướng ra, không dám chậm trễ, lập tức làm theo những gì Diệp Thiên dặn, thả lỏng cơ thể ở mức tối đa, làm cho mỗi tế bào trong người đều chìm trong linh khí.
Diệp Thiên đưa tay, đánh ra một luồng sáng xanh, chính là Phệ Thiên Huyền Khí, xuyên thẳng vào ấn đường của Mộ Dung Vô Địch, tinh thần lực mỏng như cánh ve dẫn đường cho mỗi luồng linh khí dần dần đồng hoá thành chân nguyên trong cơ thể của Mộ Dung Vô Địch.
Nửa tiếng sau, tia sáng trong ánh mắt Diệp Thiên biến mất, một vầng sáng chói từ trên đỉnh đầu Mộ Dung Vô Địch bắn lên trời, đây chính là dấu hiệu đã tiến vào hoàng cấp. Một khi vào hoàng cấp, vầng sáng sẽ tự nhiên xuất hiện, hơn nữa càng ở hoàng cấp cấp cao, vầng sáng sẽ càng lớn. Vầng sáng này của Mộ Dung Vô Địch xông thẳng lên trời, xem ra Mộ Dung Vô Địch rất có tiềm năng vượt qua cả hoàng cấp!
Lúc này, rất nhiều người học võ ở khu vực Trung Hải đều quay đầu nhìn về hướng vầng sáng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.