Cao Thủ Tu Chân

Chương 2351




Chương 2351

Nhìn thấy Diệp Thiên nhận huy chương, Lương Long Đình lập tức nở nụ cười, sau đó cùng Diệp Thiên nói chuyện phiếm trong biệt thự hơn một tiếng rồi mới đứng dậy rời đi, còn Long Định Thiên vẫn ở lại.

Trước ban công của biệt thự, Diệp Thiên đang đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phương xa, tựa như mọi thứ đều thu vào trong mắt cậu.

Long Định Thiên đứng ở bên cạnh Diệp Thiên, càng ngày càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, cảm giác khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên càng lúc một xa.

“Chắc ông có chuyện muốn nói với tôi đúng không?”

Hai mắt Diệp Thiên vẫn không đổi hướng, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy!”

Long Định Thiên nói thẳng vào vấn đề: “Cậu có còn nhớ cảnh tượng các đại diện của tiểu thế giới quay về Tiên Môn hôm đó không?”

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn: “Ý của ông là, âm thanh kỳ quái kia?”

“Đúng vậy!”

Long Định Thiên nặng nề gật đầu: “Âm thanh đó gọi là Tín hiệu tập hợp Huyền hồn!”

“Thế à?”

“Vậy thì sao?”

Diệp Thiên thu mắt lại, dựa vào ghế xích đu, mặt không tỏ ra cảm xúc.

Long Định Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó trịnh trọng nói: “Tín hiệu tập hợp Huyền hồn là một loại tín hiệu tập hợp chỉ có ở tiểu thế giới!”

“Một khi Tín hiệu tập hợp Huyền hồn vang lên, thì toàn bộ tiểu thế giới, bất kể địa vị hay thực lực, chỉ cần là cao thủ trong Huyền Môn, đều phải tập hợp tại tiểu thế giới để chờ chỉ thị của sáu tông Huyền Môn!”

Nói đến đây, vẻ mặt Long Định Thiên trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

“Tín hiệu tập hợp Huyền hồn chỉ vang lên khi tiểu thế giới phải trải qua chuyên cực kỳ chấn động, nghe nói lần gần nhất vang lên là vào năm trăm năm trước!”

“Ồ?”

Nghe xong, Diệp Thiên cuối cùng cũng có chút dao động.

Sau năm trăm năm trôi qua, Tín hiệu tập hợp Huyền hồn mới vang trở lại, điều này có nghĩa là trong tiểu thế giới nhất định đã xảy ra một sự kiện lớn nào đó, ngay cả sáu tông Huyền Môn cũng bị ảnh hưởng.

Diệp Thiên đang đợi câu tiếp theo của Long Định Thiên, nhưng lúc này, vẻ mặt cậu lại đột nhiên thay đổi, lông mày chợt nhíu chặt.

Diệp Thiên đột ngột đứng dậy, nhìn thẳng lên bầu trời phía xa, trong nhận thức của cậu, dường như có một luồng linh khí vô cùng to lớn đang từ đâu đó phun ra, tản ra tứ phía.

“Đây là… khôi phục linh khí?”

Trên đỉnh Tuyết Sơn mênh mông, một toà cung điện lơ lửng trên đỉnh núi, toả ra hơi thở cổ xưa thần bí.

Những khu vực bị băng tuyết phủ kín như Tuyết Sơn hẳn là nơi ít người đặt chân đến, gần như không ai bước tới, nhưng lúc này, khắp nơi trên Tuyết Sơn lại người người đông đúc, bầu trời xung quanh Tuyết Sơn cũng có từng bóng người đứng trên không, ai ai cũng khí thế mạnh mẽ, chấn động đất trời.