Cao Thủ Tu Chân

Chương 2335




Chương 2335

“Bác Diệp vì bảo vệ những người còn lại của nhà họ Diệp mà chủ động dẫn ba cao thủ của phe kia ra khỏi nhà họ Diệp, từ đó không rõ tung tích. Còn anh Diệp Tinh thì bị một người trong bọn họ bắt đi, chưa biết sống chết”.

“Bây giờ anh đã trở về, nhất định phải trả thù cho nhà họ Diệp chúng ta!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng sắc bén, mũi phát ra tiếng hừ lạnh lùng.

“Huyết tộc phương Tây thật là thủ đoạn!”.

“Bọn họ cho rằng nhà họ Diệp không còn ai nữa hay sao?”.

Cậu nhìn Diệp Vân Tố, nhỏ giọng nói: “Em đi sắp xếp đi, những người còn lại của nhà họ Diệp thì ở lại đây tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện Diệp Tinh và Diệp Vân Long anh sẽ xử lý!”.

“Chỉ cần họ vẫn chưa chết, anh nhất định sẽ đưa bọn họ trở về an toàn!”.

Cậu dứt lời, nhấc năm ngón tay lên, giữa lòng bàn tay có những đốm lửa nhún nhảy, sau đó ánh sáng thần bùng lên trong mắt cậu. Sức mạnh tinh thần lớn mạnh hóa thành một sợi mảnh, xuyên qua lửa biến thành lưỡi của ngọn lửa, len qua hư không vô tận.

Đó là kỹ pháp “Hồn Dẫn” của cậu. Năm xưa Diệp Tinh từng bị thống lĩnh của Chấp Pháp Đường nhà họ Thi bắt đi, để phòng hậu họa xảy ra, Diệp Thiên đã âm thầm đưa một dấu ấn linh hồn vào cơ thể Diệp Tinh.

Cho dù Diệp Tinh có bị người khác bắt đi lần nữa, cậu cũng có thể nhờ vào dấu ấn linh hồn đó biết được hiện trạng và vị trí của Diệp Tinh.

Phương hướng mà lưỡi lửa len tới chính là phương hướng của Diệp Tinh.

Diệp Thiên nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh, cười dịu dàng với cô: “Tiểu Ảnh, chuyện ở đây nhờ em nhé, anh phải đi đưa người trở về!”.

“Món nợ này của nhà họ Diệp nhất định phải có người bồi thường!”.

Hoa Lộng Ảnh gật đầu, Diệp Thiên lại quay sang nhìn Tư Đồ Lạc Tuyết mặc bộ áo dài.

“Xem như tôi nợ cậu một món nợ ân tình, sau này nếu cậu có chuyện gì, chỉ cần nói với tôi một tiếng, có khó đến đâu tôi cũng sẽ giải quyết giúp cậu!”.

Nói xong, Diệp Thiên hóa thành luồng sáng xanh lam bay vọt lên trời, men theo phương hướng của lưỡi lửa bay về phía xa.

ở đại lục Tây Âu, bảy bóng người nhanh chóng bay vụt qua, hai trong số họ mỗi gã xách một người trong tay, chính là Diệp Tinh và Diệp Vân Long đã hôn mê.

Tinh thần của Diệp Tinh vẫn còn tỉnh táo, nhưng sức mạnh toàn thân lại bị khống chế, không thể động đậy. Diệp Vân Long thì mặt mày toàn máu, khí tức trên người yếu ớt suy sụp, rõ ràng đã bị thương nặng, ở bên bờ cái chết.

Bảy người nọ lại không quan tâm, chỉ bay về phía lâu đài cổ sâu trong rừng.

“Hừ, Diệp Lăng Thiên, giết người của gia tộc Ogli bọn ta rồi cuối cùng cũng phải trả giá!”.

“Nếu không thể đòi lại từ trên người cậu thì đòi trên người nhà họ Diệp cũng như nhau!”.

Một trong hai người tóc vàng mắt xanh, không ngừng cười khẩy.

Người còn lại cũng cười hùa theo: “Bốn gia tộc lớn ở thủ đô gì chứ, chỉ có mỗi một vương cấp Diệp Vân Long trấn giữ, lấy đâu ra tư cách tranh đấu với gia tộc Ogli chúng ta?”.

“Đợi lần này trở về, luyện chế hai kẻ nhà họ Diệp này thành Huyết nô, để bọn họ chịu sự nô dịch sai khiến của chúng ta suốt đời mới có thế xua tan nỗi đau mất con của tôi!”.

Những kẻ khác nghe vậy cũng cười thành tiếng, lạnh lùng gian ác.