Cao Thủ Tu Chân

Chương 2317




Chương 2317

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang tới.

“Chẳng phải ông vừa nói, muốn giết người của tôi sao?”

Cách đây mấy chục năm, Độc Nhãn Long Vương đã rời khỏi La Võng, vì vấn đề sức mạnh nên tổ chức không làm khó ông ta. Mục Thiên Phong còn phong cho ông ta danh hiệu trưởng lão trọn đời.

Lúc trước, khi nghe được tin Đàm Băng Băng phản bội La Võng, ông ta vốn định ra tay giải quyết Đàm Băng Băng giúp tổ chức, nhưng vì sự bảo hộ của Diệp Thiên nên ông ta không dám làm liều, chỉ đành bỏ cuộc.

Mà cách đây không lâu, Diệp Thiên đã bị gia tộc VanVleet liên minh với trại tập trung Chiến Thần “giết chết” bằng bom phá hủy oxy tại gần đảo Gilbert ở Thái Bình Dương. Hôm nay, Độc Nhãn Long Vương lại đụng mặt với Đàm Băng Băng, đương nhiên ông ta muốn chấp

hành quy tắc của La Võng, trừ khử Đàm Băng Băng.

Nhưng vừa rồi, một nguồn sức mạnh mà chỉ La Võng mới có đó là Linh Hồn truyền tin đã truyền thẳng vào đầu ông ta một tin chấn động khiến Độc Nhãn Long Vương tê dại cả da đầu.

Diệp Lăng Thiên quay về rồi, đế vương bất bại quay về rồi, hơn nữa còn huỷ diệt trại tập trung Chiến Thần, đấu tay đôi không phân cao thấp với những đại diện của thế giới nhỏ, một trận chiến động trời.

Tin tức này khiến Độc Nhãn Long Vương vốn định ra tay với Đàm Băng Băng bỗng sợ hãi như một con chim cút, hai chân run lẩy bẩy.

Diệp Thiên trở về vị trí đứng đầu thế giới, hiện giờ có lại sức mạnh, còn Đàm Băng Băng lại được cậu bảo vệ. Nếu để Diệp Thiên biết được Độc Nhãn Long Vương có ý định ra tay hạ sát Đàm Băng Băng, vậy có mười ông ta cũng chỉ đành giơ tay mặc cho Diệp Thiên tiêu diệt.

Chính do đó mới xuất hiện cảnh tượng ông ta mỉm cười xin lỗi Đàm Băng Băng! Có điều, ông ta không ngờ rằng mình chuộc lỗi quá muộn, một bóng người cao gầy đã bất ngờ xuất hiện bên cạnh Đàm Băng Băng.

“Chẳng phải ông vừa nói muốn giết người của tôi sao?”

Người tới mặc một bộ đồ trắng như tuyết, hai tay chắp sau lưng, giống như thần tiên.

Vừa nhìn thấy người này, đôi đồng tử của VanVleet Doyle co rụt lại, cơ thể đông cứng. Người đạt đến vương cấp trăm năm như Độc Nhãn Long Vương cũng tim đập chân run, đầu óc trống rỗng.

Riêng Đàm Băng Băng, cơ thể cô ta hơi run lên.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Đàm Băng Băng cảm thấy có chút thiếu thực tế, cảm xúc trong lòng đầy phức tạp.

Cô ta từ từ quay đầu qua, trong lòng vừa thấp thỏm, vừa kích động, nhìn thấy một khuôn mặt rất đẹp trai.

“Chủ nhân?”

Người đến chính là Diệp Thiên. Sau khi cậu ta rời khỏi sa mạc Bắc Phi, lập tức về thẳng thủ đô. Với thực lực hiện giờ của cậu, chỉ cần mất mười mấy, hai mươi phút để đi quãng đường mấy nghìn kilomet.

Vừa đặt chân tới thủ đô, Diệp Thiên lập tức cảm nhận được luồng khí tức của Đàm Băng Băng nên mới lần theo luồng khí tức để tới đây.

“Chủ nhân, là cậu thật sao?”

Mắt Đàm Băng Băng rưng rưng, giọng nói run lên vì kích động. Cô ta cứ nghĩ rằng người đàn ông này đã bị bom phá hủy oxy nố cho chôn thây dưới đáy Thái Bình Dương rồi. Vậy nhưng hiện giờ, anh ấy đang đứng sừng sững ở đây.

“Đương nhiên là tôi rồi”.