Chương 2313
Đây vốn là một cuộc chiến hoàng cấp được rất nhiều cao thủ trông đợi, vậy nhưng trước sự trở về đột ngột cuộc Diệp Thiên, tất cả mọi thứ đều bị tan thành mây khói. Sáu người đại diện cho tiểu thế giới, một chết, một thương, những người khác buộc phải quay về Tiên Môn, biến lần tuyển chọn vào con đường tu tiên lần này trở thành một trò cười cho thiên hạ.
Loner Ireland không mời được Diệp Thiên, biết rằng không thế khống chế cậu, thực không cam lòng nên trước khi Diệp Thiên rời đi, ông ta nói với cậu một câu:
“Diệp Lăng Thiên, cho dù là tiểu thế giới hay thế tục thì đều ở trên trái đất này thôi!”
“Người tu tiên chắc chắn sẽ không cho phép một người thường uy hiếp đến địa vị của mình sống trên đời này. Người như cậu, nếu không đế bọn họ lợi dụng, vậy chỉ còn một con đường chết thôi!”
“Sẽ có một ngày, tiểu thế giới và thần điện Thái Dương sẽ tìm đến cậu!”
Còn Diệp Thiên không hề để tâm tới những lời ông ta nói. Ngay khoảnh khắc cậu hạ quyết tâm ra tay với sáu tông Huyền Môn của tiểu thế giới, Diệp Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm kẻ thù của thế giới rồi.
Một đám hoàng cấp, vương cấp đều lũ lượt rút lui. Những kẻ đứng đầu hoàng cập bị Diệp Thiên trồng hạt giống tâm hoả vào người cũng thi nhau viện cớ rời đi, toàn bộ sa mạc Bắc Phi chỉ có đám cao thủ của Hoa Ha còn ở lai.
“Tôi biết, chắc chắn cậu sẽ không chết mà!”
“Hoan nghênh trở lại!”
Long Định Thiên bay tới, dùng ánh mắt rối bời nhìn Diệp Thiên.
Trước khi trận chiến hoàng cấp diễn ra, Diệp Thiên được công nhận là kẻ mạnh nhất lúc này, còn bây giờ, họ có thể gọi Diệp Thiên là kẻ thực sự không có đối thủ trên thế giới.
Đến tổ chức những người bảo vệ của bốn nước lớn cũng bị Diệp Thiên di dưới đế giày, những chỉ huy của tổ chức cũng kẻ chết kẻ hàng, thế gian này, còn ai có đủ khả năng tranh chấp với Diệp Thiên?
Diệp Thiên quay sang nhìn Long Định Thiên, cười nhạt: “Trước đây, ông từng nói với tôi, mục tiêu của ông là đi tới Tiên Môn, cầu được trường sinh!”
“Bây giờ tôi đã phá hoại lần tuyển chọn Tiên Môn này, ông không trách tôi sao?”
Nghe vậy, Long Định Thiên chỉ biết cười khổ. Đương nhiên là ông ta cũng không cam lòng nhưng vậy thì sao chứ?
Nếu như hôm nay Diệp Thiên không xuất hiện, Liên minh Võ thuật đã sớm bị tận diệt dưới tay của liên minh tổ chức người bảo vệ của bốn nước lớn rồi chứ đừng nói tới Tiên Môn với chả trường sinh!
Bây giờ, Diệp Thiên đã dẹp được người bảo vệ của bốn nước lớn, giúp Hoa Hạ có được cái danh đứng đầu giới võ thuật thế giới. Kết quả như vậy đã được coi là niềm vinh hạnh lớn trong lịch sử rồi, chưa một ai làm được điều này cả.
Đại sư Trí Đức nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Nhớ lại khi xưa, lúc gặp Diệp Thiên ở thủ đô, ông ấy còn có thể đấu trên cơ Diệp Thiên, chưa bung hết sức.
Vậy nhưng, chưa tới một năm, Diệp Thiên đã có thể đánh bại cả cao thủ của tiểu thế giới, đúng là thế sự khôn lường.
Ngay cả người từ xưa tới nay luôn kiêu ngạo như Đạm Đài Tô Mộc cũng để lộ ra một nụ cười niềm nở với Diệp Thiên. Diệp Thiên đã từng bước một dùng hành động thực tế để giành được sự tôn trọng từ tận trong lòng của vị thần nữ bí ẩn này.
Nhưng vị đạt hoàng cấp đã nhiều năm như Trương Huyền Thất, Bất Động Minh Vương,… lại càng chỉ biết cười khổ. Cuối cùng bọn họ cũng ngộ ra, thời đại này đã không còn thuộc về bọn họ nữa mà thuộc về chàng trai trẻ lộ rõ tài năng, thống trị thiên hạ kia rồi.
“Cuộc chiến hoàng cấp đã kết thúc rồi, cậu có ý định gì không?”
Long Định Thiên nhìn chăm chăm Diệp Thiên, đột nhiên hỏi.
“Dự tính à?!”
Diệp Thiên đưa mắt nhìn về phía Hoa Hạ, ánh nhìn đầy sự lưu luyến.