Chương 2300
Với năng lực của cậu lúc này, tuy có thể chống đỡ cảnh giới truyền thuyết, nhưng nếu đối phương muốn chạy thì
cậu muốn ngăn cũng không ngăn được.
Lúc này, ở sa mạc Bắc Phi lại cực kì yên tĩnh, vô số ánh mắt dán chặt lên người Diệp Thiên, không hề di chuyển.
Giờ phút này, dù là kẻ địch hay bạn bè của cậu đều cảm thấy chấn động.
Thanh niên trước mắt chiến đấu khắp thế tục, đối đầu với tu sĩ, đối mặt với sức mạnh vượt ngoài thế tục mà vẫn kiên cường chống đỡ không lùi bước, dùng sức một mình mình áp đảo bốn người đại diện của Tiên Môn.
Thế nào là vô địch?
Đây mới là vô địch chân chính!
Đất trời yên lặng, những ánh mắt nhìn về Diệp Thiên có kinh ngạc, có chấn động, có nể sợ, kiếu nào cũng có.
Đối với võ giả giới thế tục mà nói, tiểu thế giới là nơi thần thánh nhất, bọn họ đều cho rằng tu sĩ đến từ tiểu thế giới không ai đánh thắng nổi. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế để chứng minh với mọi người, thế nào là dùng cơ thể người phàm chống lại thần tiên.
Bốn tu sĩ cảnh giới truyền thuyết lần lượt rời đi, ánh mắt Diệp Thiên chỉ dừng ở Tiên Môn một lúc rồi quay sang nhìn Thi Trảm Nguyên.
Đối mặt với ông lão có quan hệ huyết thống với mình, trong mắt cậu vẫn lanh nhat như xưa.
“Lúc trước, người nhà họ Thi từng cử người đến đây định bắt cóc tôi và em trai tôi!”.
“Chuyện này có liên quan đến ông không?”.
Mặc dù Thi Trảm Nguyên có máu mủ với Diệp Thiên, nhưng cậu không hề có thiện cảm với nhà họ Thi. Do đó giọng điệu của cậu mang vẻ chất vấn, hoàn toàn xem Thi Trảm Nguyên như kẻ địch.
Lúc này, Thi Trảm Nguyên mới hoàn hồn sau cơn kinh ngạc khi thấy Diệp Thiên chống lại bốn người cảnh giới truyền thuyết, ồng ta nhíu mày, không còn nói với Diệp Thiên bằng giọng điệu người trên cao như trước nữa.
Ông ta biết đứa cháu mà mình không xem trọng trước kia đã có thực lực nói chuyện ngang hàng với ông ta.
“Chuyện này là quyết định của hội trưởng lão nhà họ Thi!”.
Ông ta im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn trả lời: “Mặc dù ông đã ra sức phản đối, nhưng những người khác của hội trưởng lão đều ủng hộ, ông cũng không thể thay đổi!”.
“Hội trưởng lão?”.
Diệp Thiên cười nhạt, trong lòng đã sớm hiếu ra.
Hội trưởng lão gì đó chẳng qua là cái cớ thoái thác của Thi Trảm Nguyên mà thôi. Nếu ông ta thật sự có lòng chở che, với thân phận địa vị của Thi Trảm Nguyên ở nhà họ Thi, làm sao thống lĩnh của Chấp Pháp Đường nhỏ bé lại dám bắt cháu của ông ta?
Nói trắng ra, trong mắt người nhà họ Thi, bao gồm cả Thi Trảm Nguyên, từ ban đầu đã không xem trọng hai anh em cậu, chỉ xem bọn họ như những kẻ có tội do Thi Tú Vân và người đàn ông giới thế tục sinh ra.
Mặc dù Thi Trảm Nguyên có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng rõ ràng ông ta cũng không thừa nhận kẻ ngoại tộc có dòng máu lai tạp như cậu. Nếu không phải hôm nay cậu thể hiện ra thực lực ngoài dự liệu của Thi Trảm Nguyên, ông ta tuyệt đối không thể nào mời cậu về nhà họ Thi, xem trọng cậu như vậy.