Chương 2291
Cú đấm của Diệp Thiên mang theo ánh sáng xanh lam dội thẳng vào cánh tay khổng lồ kia.
“Rầm!”
Không gian xuất hiện vô số vết nút. Khoảnh khắc Diệp Thiên và Kim Cương Pháp Tướng va chạm thì cơ thể cậu rung lên và bị đập mạnh xuống bãi cát. Cánh tay không lê kia cũng khụng lại giữa không gian. Aml Trên sa mạc, một âm thanh nặng nề vang lên, sau đó là đụn cát cao hàng chục mét nổ tung. Cơ thể Diệp Thiên cũng bị chìm nghìm trong đó và biến mất dạng.
Vô số kẻ luyện võ của giới trần tục trợn tròn mắt với vẻ không dám tin.
Diệp Thiên là kẻ mạnh số một trong phàm giới, từng đánh bại không ít kẻ hàng đầu thế giới, thậm chí cả vũ khí sát thương quy mô lớn của Hợp Chúng Quốc cũng không thể thắng được cậu.
Với một nhân vật trăm trận trăm thắng như vậy mà lại bị Tu Tiệt Khải đánh gục bằng hai chiêu tấn công. Điều đó đáng sợ hơn nhiều những gì bọn họ tưởng tượng.
Hồng y giáo chủ, Neil Wodos đều kinh hãi và ngạc nhiên.
Diệp Thiên vốn là kẻ địch của bọn họ. Giờ đây, Diệp Thiên không biết điều, đi khiếu chiến với các tu sĩ của tiểu thế giới, bị đánh mất dạng trong sa mạc thì chính những tu sĩ kia đã giúp bọn họ giải quyết được phiền phức cực lớn của bấy lâu nay.
Tu Kiệt Khải với đôi mắt lạnh như băng cùng với Lạc Thiên Long, Vạn Quy Nông, Dương Vân Hận – ba người của Huyền Môn cũng nhìn với ánh mắt khinh miệt và ý chế nhạo.
Trần tục cũng trở về với trần tục mà thôi. Sao có thể sánh được với tiểu thế giới cao vời vợi chứ.
Tu Kiệt Khải nhìn Thi Trảm Nguyên ở gần đó khẽ mỉm cười: “Thi trưởng lão, chuyện này đừng trách chúng tôi nhé!”
“Có trách thì trách cháu của ông không biết điều!”
Tu Kiệt Khải nói xong thì điều động sát ý một lần nữa, giơ cả hai tay lên, năm ngón tay đối nhau tạo thành một hình bông hoa sen. Bông hoa sen trong tay Tu Kiệt Khải dần trở nên to hơn.
“Ánh sáng chết chóc của hoa sen thánh sao?”
Bàn tay Tu Kiệt Khải đang nhằm vào biển cát chuẩn bị ra đòn cuối cùng giết chết Diệp Thiên.
“Hừ!”
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng từ trong biển cát vang lên. Sau đó là những đụn cát nổ tung, một bóng hình sừng sững xuất hiện.
Diệp Thiên với chiếc áo trắng không hề bị bẩn bởi những hạt cát. Đôi mắt cậu phá ra ánh sáng xanh rực rỡ.
“Tưởng đã thắng rồi sao? Có sớm quá không?”
Cậu nhếch miệng cười chế nhạo. Nụ cười khiến cho Tu Kiệt Khải phải tái mặt vì cảm nhận được điều bất thường.
“Rắc!”
Âm thanh răng rắc vang lên. Kim Quang Pháp Tường phía sau Tu Kiệt Khải bỗng xuất hiện một vết nứt bên cánh tay phải.
Sau đó vết nứt lan rộng và khiến cho vị trí cánh tay đứt gãy thành hai đoạn. Dưới cái nhìn trợn tròn của đám đông, Kim Quang Pháp Tướng nổ tung.
“Cái gì?”
Tu Kiệt Khải đứng giữa không trung và khựng người. Kim Cương Pháp Tướng ở phía sau với cánh tay phải nổ tung tạo thành đốm tàn bay đầy bầu trời.