Chương 2262
Tốc độ phá hủy cái chi tiết trong bom phá hủy oxygen bằng với tốc độ các phần tử tụ lại của Phệ Thiên Huyền Khí nên đó là lý do vì sao Diệp Thiên chìm sâu dưới đáy biển, mãi không tỉnh lại.
Chỉ khi tốc độ các phần tử tụ lại của Phệ Thiên Huyền Khí vượt qua tốc độ phá hủy từng bảng mạch của bom thì Diệp Thiên mới có thể dần dần khôi phục. Quá trình này vốn cần rất nhiều thời gian.
Nhưng Diệp Thiên chưa từng nghĩ sẽ có người nhúng tay vào tạo ra trận pháp khiến toàn cơ thể và linh hồn của cậu bị phong ấn mãi mãi.
Hoàng Kim Chiến Thần Trận vốn dĩ là trận pháp phong ấn của trại tập trung chiến thần, có sức mạnh phong ấn khổng lồ. Kể cả hoàng cấp có rơi vào trong đó cũng chỉ có đường bị trói chặt cả đời, không thể thoát ra được.
Nhưng không ai ngờ, sức mạnh phong ấn của Hoàng Kim Chiến Thần Trận lại trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng Diệp Thiên.
Thuộc tính nuốt chửng mạnh mẽ của Phệ Thiên Huyền Khí vừa khôi phục thân thể của Diệp Thiên, vừa hút lấy sức mạnh của Hoàng Kim Chiến Thần Trận làm năng lượng.
Mà chỉ mới đây, ý thức của Diệp Thiên đã hồi phục. Cậu bộc phát khối sức mạnh ẩn giấu đã lâu, phút chốc phá vỡ Hoàng Kim Chiến Thần Trận. Còn tốc độ các phân tử tụ lại của Phệ Thiên Huyền Khí cũng bỗng vượt qua tốc độ phá hủy của virus trong bom phá hủy oxygen khiến toàn bộ virus bị nuốt trọn và hóa thành sức mạnh của cậu.
Giờ khắc này chính là lúc Diệp Thiên có được sinh mệnh mới! Phệ Thiên Thánh Thể như được làm mới lại. Điều này khiến cho Diệp Thiên đã tiến gần hơn với Phệ Thiên Bảo Thể. Không chỉ vậy, chân nguyên của cậu cũng vị nuốt được Hoàng Kim Chiến Thần Trận và sức mạnh của bom phá hủy oxygen mà được thăng cấp.
Từ tu vi vương cấp lúc đầu, bụp phát đã leo đến hoàng cấp! Vốn dĩ tu vi chân nguyên của Diệp Thiên dừng lại ở vương cấp, mượn tu vi sức mạnh tinh thần của cảnh giới phá nguyên và Phệ Nguyên Thánh Thể, cậu có thể nhẹ nhàng trở thành cao thủ đinh cao hoàng cấp, thậm chí ngay cả để vượt qua cao thủ hoàng cấp cũng có thể nắm chắc phần thắng.
Mà bây giờ, chân nguyên Diệp Thiên đã đạt đến hoàng cấp, đến cả cậu cũng không biết lực chiến của mình lúc này đã đạt được đến cấp độ nào.
Chỉ trong chớp mắt, phía dưới biển đã bị chia làm đôi kéo dài đến cả hàng nghìn mét, luồng sức mạnh ấy khiến ngay cả cậu cũng rất bất ngờ.
“Đúng là anh ấy rồi. Tốt quá, đúng là anh ấy!”
Diệp Thiên đứng trên không trung, ở phía dưới chiếc thuyền, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ vui đến nỗi nhảy cẫng lên, giọt lệ nóng lăn xuống mặt.
Nghe tin Diệp Thiên qua đời, bọn họ khóc rất nhiều. Thật sự chắc khác nào chết trong lòng, cuối cùng quyết định mua chiếc thuyền này, đích thân đi xem xem nơi diễn ra trận chiến cuối cùng của Diệp Thiên.
Ai ngờ, bọn họ lại tận mắt trông thấy cảnh tượng trở về đầy kinh ngạc của Diệp Thiên.
“Là bọn họ sao?”
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thấy Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt. Ngay sau đó, cậu tiến lên phía trước, bước này dựa vào không khí mà vượt đến nửa cây số, đứng trước mũi thuyền của họ.
“Hai người vất vả rồi!”
Tuy không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thần sắc của hai người con gái ấy, cậu cũng biết lúc mình chìm dưới đáy biển kia, bọn họ ắt hẳn đã chịu khổ nhiều rồi.
“Bọn em không sao, nhưng anh hùng Diệp Lăng Thiên của bọn em không sao thì thật tốt quá rồi!”
Tiếu Văn Nguyệt từ trước đến giờ đều lạnh lùng, hiếm khi cười đùa này nhìn thấy Diệp Thiên bình an trở về, gánh nặng trong lòng cũng coi như được gỡ bỏ.
“Anh Diệp Thiên, chào mừng quay về!”