Chương 2256
Pháp Bang, giáo triều!
“Nói hay lắm, Diệp Lăng Thiên có thế nào, chúng quy cũng quá phách lối, chỉ có thể chìm vào cát bụi lịch sử mà thôi!”
Một âm thanh vang lên phụ hoạ, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen, xuyên không đến, mười mấy người phía sau ai ai hơi thở cũng mạnh mẽ, kinh thiên động địa.
Anh Đình, mắt của đế quốc!
“Mọi người đều đến rồi, cũng náo nhiệt thật!”
Bầu trời phương Bắc, cũng có mười mấy bóng người lập tức bay xuống, người dẫn đầu có vóc dáng vạm vỡ, lưng mang đao, cười lớn tiếng, mười mấy người phía sau cũng kính cẩn, ai ai cũng có vẻ mặt nghiêm nghị.
Sa Quốc, ánh sáng của vùng đất tuyết!
“Chúng ta đã trăm năm không gặp nhau rồi, các vị, đã lâu không gặp!”
Cuối cùng, một giọng cười nhạt vang vọng khắp trời, sau đó luồng sáng vàng khổng lồ bắn ra, xuất hiện mười mấy người mặc áo giáp vàng, rung chuyển đất trời.
Hợp chúng, trại tập trung chiến thần!
Các chư hùng ở đây, đồng loạt chấn động, tổ chức người bảo vệ của năm cường quốc cuối cùng cũng tề tựu rồi!
Cũng chính lúc này, Tiên Môn khổng lồ nãy giờ vẫn im lìm, chợt xảy ra chuyện kỳ lạ!
“Uỳnh uỳnh!”
Cánh cửa khổng lồ màu vàng bỗng nhiên chuyển động, phát ra tiếng vang chói tai, toàn bộ cánh cửa rung động dữ dội, linh khí từ bên trong tràn ra ngày càng mãnh liệt.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cánh cửa khổng lồ, cánh cửa rung động càng mạnh thì ánh sáng vàng trên nó lại càng chói lọi, mà trong ánh sáng vàng có sáu bóng người, như ẩn như hiện.
“Người của tiểu thế giới sao?”
Mọi người đều giật mình, nhìn không rời mắt, sáu bóng người bên trong ánh sáng vàng cũng dần dần hiện ra rõ ràng.
Người xuất hiện đầu tiên là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt như ngọc, đầu buộc dây cột tóc, dáng người cao ráo cường tráng, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, biểu cảm nghiêm nghị lạnh lùng.
Người thứ hai, lưng đeo kiếm cổ, ăn mặc kiểu đạo sĩ, thoạt nhìn giống Trương Huyền Thất đến mấy phần, nhưng bên hông ông ta lại là bầu rượu Hoài Sủy, thỉnh thoảng lấy ra uống một ngụm, hoàn toàn không phù hợp với cách ăn mặc đạo sĩ của ông ta.
Người thứ ba, dưới hai chân có bánh xe lửa đang cuộn trào mãnh liệt, quanh người cũng có những ngọn lửa nhỏ đang nhún nhảy, chỉ đứng ở nơi đó đã phả ra hơi thở cực kỳ nóng rực, hệt như một mặt trời gay gắt cỡ nhỏ.
Người thứ tư, đôi mắt sâu thẳm, trong mắt có dao động hình xoắn ốc kỳ lạ, mà nơi sâu trong đáy mắt thì giống như hình xoáy nước, không ít vương cấp có tu vi yếu kém, chỉ vừa nhìn vào mắt của ông ta, tinh thần suýt thì hóa đá, có thể thấy tu vi sức mạnh tinh thần của ông ta mạnh mẽ dường nào.
Người thứ năm, thoạt nhìn là một chàng trai trẻ chừng hai mươi tuổi, toàn thân mặc áo trắng như tuyết, phiêu dật như tiên, nhưng trong mắt lại giống như đã nhìn thấu tang thương luân hồi, rõ ràng tuổi tác của ông ta cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mà người cuối cùng chính là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều xao xuyến lòng người, đôi mắt phượng hoàn mỹ quét nhìn xung quanh, rất nhiều vương cấp đều thẹn thùng cúi đầu, tựa như bị nhìn thấu nỗi lòng, không dám đối mặt với bà ta.