Cao Thủ Tu Chân

Chương 2246




Chương 2246

“Anh Diệp Thiên vẫn chưa tới, mục đích của các người vẫn chưa đạt được đúng không?”

“Không, mục đích của chúng tôi đã đạt được rồi!’

Người thanh niên tóc vàng cười thản nhiên và giơ tay lên. Một luồng sáng hiện ra, một phân làm sáu rồi tạo thành sáu điểm.

Trận pháp được phá bỏ. Lúc này Hoa Lộng Ảnh mới tin đối phương thật sự đã thả cô ra.

Cô đứng dậy, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Mục đích của các người đạt được rồi sao?”

“Anh ấy đã tới rồi?”

“Anh ấy đang ở đâu?”

Người thanh niên tóc vàng nghe thấy vậy nhưng không trả lời mà quay người bỏ đi.

“Đáp án của câu hỏi này cô tự tìm đi!”

Nói xong người thanh niên hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Phải rồi, hôm nay thả cô ra không phải là ý của tôi mà còn là ý của sư phụ tôi nữa!”

“Ông ấy nói, Diệp Lăng Thiên từng là số một thế giới, cô là vợ chưa cưới của cậu ấy thì cũng cần phải tôn trọng nên tôi phụng mệnh thả cô đi!”

“Đi đi, cô tự do rồi!”

Vừa dứt lời thì người thanh niên đã biến mất.

“Đã từng là số một thế giới sao?”

Hoa Lộng Ảnh vô cùng thông mình, chỉ trong nháy mắt cô đã nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của người thanh niên,.

Diệp Thiên vốn là số một thế giới, sao mới có mấy ngày trôi qua mà trở thành ‘đã’ vậy?

Từ ”đã’  thể hiện cho quá khứ. Lẽ nào…nghĩ tới đây cô cảm thấy run rẩy và nhanh chóng lao ra khỏi Chiến Thần Điện Galitan.

Nửa tiếng sau, Hoa Lộng Ảnh như phát điên.Cô thuê một chiếc ca nô, mang theo mấy thùng dầu lao ra biển về hướng đảo Gilbert.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể” Anh Thiên, sao anh có thể chết chic?” Cô lái chiếc cano, mặc kệ sóng nước bắn lên tung tóe khiến cơ thể ướt nhẹp, cô c thế lao đi với đôi mắt đô au.

Cô không tin Diệp Thiên lại chết. Cô lái gần bảy tiếng đồng hồ cho tới khi hết cạn mấy thùng dầu thì mới tới được hòn đảo. Và đó cũng chính là nơi diễn ra trận chiến giữa siêu nhân màu xanh với hạm đội của Hợp Chúng Quốc như được miêu tả trên mạng.

Đập vào mắt là quang cảnh thê lương. Vô số xác cá tôm với mùi thối rữa bốc lên nhưng cô không buồn quan tâm, cứ thế lao ra và gào khóc.

“Anh Thiên, anh ra đây, mau ra đây!”

“Anh đã hứa với em sẽ để em sống một đời phồn hoa cơ mà?”

“Sao anh lại chết? Sao anh có thể chết chứ?”

“Anh ra đây, Tiểu Ảnh tới tìm anh rồi, anh mau ra đây!”

Bên bờ Thái Bình Dương, Hoa Lộng Ảnh gào khóc thảm thiết. Giọng cô vang vọng, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng sóng nước lạnh lùng.

Không biết là cô đã tìm bao nhiều lâu, khóc bao nhiều lần tới mức cổ họng khản đặc và nước mắt cũng đã cạn thì mới bất lực nằm ra cano, để mặc cho sóng gió thổi tới. Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

“Không!”

Không biết đã trôi qua bao lâu, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên ngồi dậy. Đôi mắt thê lương ánh lên vẻ kiên định.