Chương 2210
Diệp Thiên nghe thấy ông ta nhắc tới ba chữ Thi Tú Vân, đột nhiên ánh mắt cậu đông cứng, nét mặt đanh lại.
“Xem ra, ông là người nhà họ Thi?”
Ánh mắt cậu chất chứa sự im lặng bất tận, trong lòng đã ngầm xác định Thi Vô Tự.
Sắc mặt Thi Vô Tự hơi thay đổi, khoảnh khắc Diệp Thiên nhìn ông ta, ông ta cảm nhận được bản thân như bị ánh mắt của một con thú hoang nhắm tới, bất giác dấy lên một cảm giác vô cùng thiếu tự nhiên.
“Tên nghiệt tử này, ánh mắt sắc bén đấy!”, ông ta nghĩ thầm trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn như cũ.
“Thống lĩnh Chấp Pháp Đường nhà họ Thi, Thi Vô Tự!”
“Hôm nay, theo lệnh của các trưởng lão nhà họ Thi, ta tới đây bắt cậu về!”
“Em trai cậu đã bị ta giam giữ rồi, giờ sẽ tới lượt cậu. Cậu ngoan ngoãn đi theo ta hay để ta ra tay?”
Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên, màn đêm ở phía sau lưng bỗng sáng hơn hẳn, dường như ánh trăng tập trung hết ở phía sau lưng ông ta.
Bỗng bóng một đôi nam nữ xuất hiện, chính là Diệp Tinh và một cô gái xinh đẹp cậu ta mới quen. Hai người bị nhốt trong một vùng chân nguyên, không thể thoát ra.
“Anh cả!”
Diệp Tinh cúi đầu nhìn xuống, thấy Diệp Thiên thì lập tức hét lớn.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên, cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Tinh bỗng cứng đơ người, đôi mắt run lên.
“Thì ra, anh ta là anh trai sư huynh?”
Cô ấy nhìn Diệp Tinh, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
“Cô quen anh trai tôi sao?”
Nghe vậy, Diệp Tinh lấy làm lạ.
Cô gái xinh đẹp mỉm cười đầy quyến rũ: “Anh ta từng cứu tôi khỏi tay Tây Lĩnh Tiếu Phật ở hồ Ngọc Nguyệt, sao tôi không quen được chứ?!”
Cô gái này không phải ai khác, chính là đệ tử của hồ Ngọc Nguyện, sư muội của Lý Thanh Du, từng ngồi chung một chiếc thuyền với Diệp Thiên, rất tinh ranh lanh lợi – Tiêu Thiến Tuyết.
Khi ấy, Tây Lĩnh Tiếu Phật tới hồ Ngọc Nguyệt để cướp huyệt đạo đồng nhân, thiếu chút nữa cô ấy và Lý Thanh Du cũng bị Tây Lĩnh Tiếu Phật bắt đi, may mà Diệp Thiên ra tay đánh bại Tây Lĩnh Tiếu Phật, cứu hai người bọn họ.
Nực cười là cô ấy đi chung với Diệp Thiên nhưng lại không hề biết thân phận thực sự của anh ta, còn nhiều lần làm trò trêu ngươi Diệp Thiên.
Sau khi Diệp Thiên rời khỏi hồ Ngọc Nguyệt, cô ấy hạ quyết tâm chăm chỉ tu luyện, một lòng một dạ chú tâm tới con đường học võ vì để kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên.
Cô ấy hy vọng, khi gặp lại Diệp Thiên, bản thân thể hiện ra được sức mạnh khác trước của mình.
Vừa mới rời khỏi hồ Ngọc Nguyệt không lâu, cô ấy tưởng rằng rất khó mới có thể gặp lại được Diệp Thiên, đành tuỳ duyên số. Ai ngờ rằng, mới đó mà Tiêu Thiến Tuyết đã được như ý rồi.
Đôi mắt tuyệt đẹp của cô ấy nhìn chăm chăm Diệp Thiên, nhìn chàng trai vẫn luôn giữ vẻ bình thản, trầm tĩnh trước mắt, khoé miệng cô ấy lộ ra một nụ cười vui vẻ. Diệp Thiên vẫn như hồi cùng lên thuyền với cô ấy. Cảnh tượng cậu bị cô ấy trêu đùa lại hiện ra.
Diệp Thiên đặt một tay sau lưng, trên tay còn lại vẫn cầm ly rượu vang, đôi mắt vẫn rất lạnh lùng.