Cao Thủ Tu Chân

Chương 2207




Chương 2207

“Hừ!”

Thế tiến công mạnh mẽ từ trước mặt, tuy tâm tình Mộ Dung Vô Địch nặng nề, nhưng không hề hoảng loạn, ông ta nín thở tập trung, lúc này tinh thần khí đã ngưng tụ đến cực điểm, luồng sáng đỏ bắn ra từ mắt.

“Bích hải triều sinh kích, liêu nguyên bách kích!”

Liêu nguyên bách kích, một kích phá trăm chiêu, trăm phá nghìn, nghìn phá vạn vật.

Một kích của ông ta đánh ra, hàng trăm hàng nghìn kích ảnh thấp thoáng trước người ông ta, tựa như có cả trăm nghìn người vùng vẫy cùng lúc, ngưng tụ thành một vách ngăn không một khe hở phía trước.

“Đinh!”

Kiếm Đồ Long chém xuống, chém thẳng vào vách ngăn kiên cố này, phát ra âm thanh trong vang.

Vách ngăn do kích ảnh biến thành rung chuyển dữ dội, nhưng lại không hề vỡ nát, Mộ Dung Vô Địch vẫn mạnh mẽ đỡ được một kiếm này.

Long Huyền Đạo vốn đang tò mò về thân phận của Diệp Thiên, lúc này cũng không rảnh rỗi bận tâm đến Diệp Thiên nữa, trận chiến trước mặt đối với truyền nhân của nhà họ Long đang ở thời kỳ đỉnh cao như cậu, quả thực rất phấn khích.

Mỗi một chi tiết nhỏ cậu ta cũng không muốn bỏ qua, những thứ này đối với đột phá sau này của cậu ta, cũng vô cùng có ích.

“Võ học truyền thừa của nhà Mộ Dung quả nhiên không phải thứ tầm thường!”

Nhìn thấy Mộ Dung Vô Địch đỡ lấy một kiến, cậu ta khẽ lầm bầm, trong lòng càng có khát vọng hạ bệ nhà Mộ Dung.

Mộ Dung Vô Địch có thực lực như vậy, nếu hôm nay không triệt hạ ông ta hoàn toàn thì tương lai sẽ là một biến số lớn, cậu ta không muốn đánh cược bằng kế hoạch xưng bá thế giới của nhà họ Long.

Đàm Băng Băng tập trung quan sát trận chiến, ánh mắt sáng rực, vẻ mặt những tên nhà giàu quyền thế xung quanh cũng chấn động, hôm nay cuối cùng bọn cũng biết được thế nào là cao thủ thế gian thật sự.

Còn Diệp Thiên thì chẳng buồn quay đầu, chỉ là ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, quan sát bầu trong đêm tối bên ngoài dinh thự Thuỷ Tinh.

“Mộ Dung Vô Địch, quả thực cậu không hổ là người từng đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, lại có thể đỡ được một kiếm của tôi!”

Ánh mắt Lâm Đạp Phong khẽ dao động, sau đó cười lạnh lên tiếng.

“Nhưng cậu chỉ đỡ một kiếm này mà đã dùng hết toàn lực rồi sao? Tôi lại muốn xem xem, cậu còn có thể đỡ được mấy kiếm!”

Về mặt Mệ Dung Vô Địch nặng nề, Lâm Đạp Phong đã thi triển Kiếm Đề Long, lúc này dù là chân nguyên hay tinh thần thì đều tăng mạnh, toàn bộ đều áp đào ông ta, cộng thêm long khi ần chứa trong Kiếm Đô Long, uy lực tăng gấp bội. ông ta chi chặn một kiếm này mà đầu đã đây mồ hôi, chân nguyên cơ thể dân như đā tiêu hao phân nửa “Mộ Dung Vô Địch, chịu chết đi!” Lâm Đạp Phong thấp giọng quát, hai tay chắp hình chữ thập, gie qua đình đầu, kiếm khi giữa lông bàn tay tăng vợt, mạnh mẽ chém xuống.

“Ầm!”

Kiếm thứ hai này, vẫn mạnh mẽ tấn công vào vách ngăn do kích ảnh hình thành, lần này, vách ngăn kích ảnh không kiên trì được lâu, rung động dữ đội sau đó lập tức tan vỡ, kích ảnh bắn tung khắp trời.

“Phù!”

Sắc mặt Mộ Dung Vô Địch thay đổi, miệng phun ra máu, lùi mạnh về sau.

“Bác Lâm, giết chết ông ta!”

Long Đạo Huyền nhìn thấy Mộ Dung Vô Địch tháo chạy, lập tức hô lên.