“Sở Thần Quang, anh là cái thá gì, tư cách đâu mà chất vấn tôi?”.
Ánh mắt Diệp Thiên thờ ơ, giọng nói lạnh lùng.
Cậu vốn dĩ chưa từng để tâm đến con người khá có tiếng, được gọi là một trong mười thanh niên xuất sắc ở Lư Thành, tương lai là trụ cột giới kinh doanh này.
“Tên khốn, cậu muốn chết à?”.
Sở Thần Quang nổi nóng, lập tức vung một cú đấm đến trước mặt Diệp Thiên.
“Rầm!”.
Nắm đấm của cậu ta còn chưa chạm được vào mặt Diệp Thiên thì chợt cảm thấy một lực lớn truyền tới, đẩy cậu ta văng ra khỏi cửa, đâm gãy lan can, cả người rơi xuống dòng
sông nhân tạo.
Trong lúc đó, cậu ta còn không nhìn rõ Diệp Thiên ra tay thê nào.
Động tĩnh bên này cực lớn, Tiếu Văn Nguyệt, cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh ở phòng ngay cạnh Diệp Thiên đều chạy ra.
Nhìn thấy Sở Thần Quang rơi xuống sông, các cô gái vội vàng gọi nhân viên cứu hộ đến cứu Sở Thần Quang lên.
“Anh Thần Quang, có chuyện gì vậy?”.
Nhìn Sở Thần Quang ướt như chuột lột, cực kỳ chật vật, Tiếu Văn Nguyệt vội hỏi.
Sở Thần Quang còn chưa nói gì, đúng lúc đó Diệp Thiên từ trong phòng bước ra, đứng trên cao nhìn xuống Sở Thần Quang.
“Lần sau muốn ra tay với tôi thì tốt nhất nên áng chừng thực lực của
mình trước đi!”.
Sở Thần Quang giận đến tột cùng, lửa giận gần như thiêu đốt cả người cậu ta.
Cậu ta đến gây rắc rối cho Diệp Thiên, kết quả không những không làm Diệp Thiên bị thương, mà còn bị Diệp Thiên đánh rơi xuống hồ, hết sức chật vật, nhất là ở ngay trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, quả thật mất mặt vô cùng.
“Anh Diệp Thiên, anh ra tay với anh Thần Quang à?”.
Cố Giai Lệ nghe thê quay sang nhìn Diệp Thiên, nhíu mày.
Lí Tinh Tinh cũng nổi giận, chỉ trích Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh có ý gì? Anh Thần Quang và chị Hà đưa chúng ta đến thành phố Phán chơi, để anh ở phòng tốt như vậy, ăn nhiều món ngon ở khắp trời Nam đất Bắc như vậy, còn hưởng thụ phong cảnh tuyệt đẹp, sao anh có thể đánh anh
ấy chứ?”.
“Có phải anh thấy mình có chút bản lĩnh rồi muốn làm gì thì làm không?”.