Chương 2199
Bởi vì không hiểu vì sao Thi Tú Vân bị mang đi, hơn nữa tiến độ tu luyện của Diệp Tinh ngày càng chậm chạp, trong lòng có chướng ngại, vì vậy mới đến hồ Tây Tử này thăm thú cảnh đẹp, lại không ngờ tình cờ gặp mặt một nhân vật cùng thế hệ trong giới võ đạo, cũng chính là cô gái bên cạnh ở nơi này.
Cô gái có xuất thân từ Hồ Ngọc Nguyệt tự xưng là sư muội của Lí Thanh Du, mặc dù trên bảng xếp hạng thiên tài Hoa Hạ không có tên của cô ấy, nhưng Diệp Tinh lại kinh ngạc phát hiện, tu vi của cô gái này chỉ kém cậu ta một chút, cũng đã đạt đến cảnh giới Võ Tôn rồi.
Không chỉ như vậy, cậu ta có thể cảm nhận được một loại hơi thở tươi mát cực kỳ tự nhiên trên người cô gái này, mới chỉ ở bên cạnh cô gái nửa ngày, cậu ta đã có cảm tình to lớn, đây là lần đầu tiên cậu ta rung động với một cô gái khác ngoài Hoa Lộng Ảnh.
Nghĩ đến Hoa Lộng Ảnh thề suốt đời ở bên cạnh Diệp Thiên, tất nhiên cậu ta đã hoàn toàn buông bỏ Hoa Lộng Ảnh, mà giờ đây cậu cho rằng cô gái trước mắt chính là tình yêu tương lai của mình, một lòng muốn chiếm một vị trí trong lòng đối phương.
Cô gái nghe thấy Diệp Tinh nói chuyện thì mỉm cười, vô cùng kín đáo nói: “Hồ Tây Tử nổi tiếng từ xưa, quả thật xinh đẹp lộng lẫy, hôm nay có thể dạo chơi nơi đây, không uổng công đến Giang Nam một lần!”
Diệp Tinh nghe vậy, cảm tình đối vuới cô gái càng thêm sâu đậm, cậu ta nhìn chăm chú cô gái hồi lâu, cuối cùng quyết định hỏi ra suy nghĩ trong lồng mình. “Thiến Tuyết, từ triước đến nay tính cách Diệp Tinh tôi ngay thầng, sẽ không quanh co lòng vòng!
“Tôi muốn biết cô có đang lẻ loi một mình hay không? Chắc hẳn cô hiểu ý của tôi chứ!”
Từ xưa đến nay, nam yêu nữ mến, đây chính là tính cách trời sinh của cậu ta, Diệp Tinh không hề né tránh, ánh mắt sáng rực nhìn cô gái xinh đẹp.
Cô gái nghe vậy, đầu tiên hơi dừng lại, đã hiểu rõ ý của Diệp Tinh.
Cô ấy lạnh nhạt nghiêng đầu, biểu cảm không có nhiều dao động, thản nhiên nói: “Anh Diệp, anh và sư tỷ của tôi đều là thiên tài đứng đầu giới võ đạo Hoa Hạ, dựa theo vai vế, tôi cũng nên gọi anh một tiếng sư huynh!”
“Cảm ơn sư huynh Diệp Tinh đã quan tâm, chỉ tiếc đã phải khiến anh thất vọng rồi, tuy tôi vẫn ‘lẻ loi một mình’, nhưng trong lòng tôi đã có người khác từ lâu!”
Nói đến đây, cô gái khẽ nâng đôi mắt nhìn về phía hồ Tây Tử khói nước mênh mông, nơi sâu trong đáy mắt tràn ra nhớ nhung và sùng bái, cũng khiến cho Diệp Tinh chợt ngừng lại, đố kị dần dần nảy sinh trong lòng.
Nhưng cậu ta là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp, con thứ của Diệp Vân Long, lúc này vẫn giữ được phong độ, khe khẽ hỏi: “Thiến Tuyết, tôi muốn biết tôi còn cơ hội không?”
Cô gái im lặng, sau đó chậm rãi lắc đầu, giọng điệu như chém đinh chặt sắt: “Đời này, trong lòng tôi sẽ không thể chứa thêm người đàn ông nào nữa!”
“Chỉ có anh ấy khiến tôi một lòng ái mộ!”
Nhìn thấy biểu cảm kiên định của cô gái, Diệp Thiên lại lần nữa cảm thấy thất bại vô cùng, cậu ta đang muốn hỏi “Anh ta là ai?”, đột nhiên một cơn gió lốc mạnh mẽ bao phủ hồ Tây Tử.
Hồ nước bị gió lốc kéo lên không trung, hóa thành một vòi rồng khổng lồ, đảo lật toàn bộ thuyền hoa thuyền buồm xung quanh, một bóng người bên trong dần dần hiện rõ, cuối cùng xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào có hoa văn màu lam.
Người đàn ông trung niên chắp tay đứng bên trên vòi rồng, không để ý đến những ánh mắt sợ hãi xung quanh, chỉ quét mắt nhìn về phía Diệp Tinh.
“Cậu họ Diệp phải không?”
Diệp Tinh cảm nhận được áp bách khủng bố từ trên người đối phương truyền đến, hai chân sắp đứng không vững, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ nói: “Tôi tên là Diệp Tinh, các hạ là người phương nào?”
“Họ Diệp à? Vậy thì không sai rồi, la bàn huyết thống cũng chỉ vào cậu!”