Cao Thủ Tu Chân

Chương 2182




Chương 2182

Cô ta không khỏi lấy những nhân tài kiệt xuất mà cô ta từng gặp trước kia ra so sánh, rồi không khỏi lắc đầu. Những người này bình thường đúng là sáng chói rực rỡ, nhưng lúc này so sánh với Diệp Thiên, dù là ai cũng trở nên mờ nhạt.

Tề Văn Long nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, ngoài vui mừng vì Diệp Thiên, cậu ta cũng dâng lên một cảm giác bất lực. Bên cạnh có một người bạn mạnh như vậy đúng là khiến người ta yên tâm, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến cậu ta ý thức được mình nhỏ bé thế nào.

Cậu ta không biết rốt cuộc mình và Diệp Thiên có khoảng cách lớn bao nhiêu, khoảng cách này qua mười năm, hai mươi năm có được rút ngắn chút nào hay không.

Đám đông giải tán, bàn của Diệp Thiên lập tức thu dọn. Diệp Thiên không quan tâm đến Mộ Dung Đạc và Mộ Dung Thu Đệ, chỉ nói với Mộ Dung Vô Địch: “Ông ngồi đi!”.

Trong lúc giọng nói cậu vang lên, một chiếc ghế bay đến theo hướng ngang, vững vàng rơi xuống sau lưng Mộ Dung Vô Địch, mà Diệp Thiên lại không hề có động tác nào.

Nhìn thấy vậy, Mộ Dung Vô Địch nheo mắt lại, sau đó cười lớn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên.

“Ông đến tìm tôi chắc là có việc nhỉ?”.

Diệp Thiên rót ly trà cho mình, thản nhiên nghiêng đầu.

Vẻ mặt của Mộ Dung Vô Địch trở nên nghiêm túc hơn, nhìn Diệp Thiên nói: “Diệp thiên nhân, đây là lần đầu tiên tôi và cậu gặp nhau, tôi vốn không nên đường đột như vậy, nhưng tôi quả thật có chuyện cần nhờ!”.

“Chuyện này không chỉ liên quan đến tương lai của Trung Hải, mà còn liên quan đến hướng đi tương lai của cả thế giới!”.

“Ồ?”, Diệp Thiên hơi ngước mắt lên: “Ông đang nói đến…?”.

“Thiên Cơ Lâu!”, Mộ Dung Vô Địch trịnh trọng nói: “Cũng chính là nhà họ Long!”.

“Nhà họ Long?”, Diệp Thiên cảm thấy hơi nghi hoặc: “Tôi nghe nói nhà họ Long từng là gia tộc số một thế giới, nhưng đó đã là quá khứ rồi”.

“Chỉ dựa vào một kẻ hậu bối bước ra từ nhà họ Long không đến nỗi khiến Mộ Dung Vô Địch ông giật gấu vá vai chứ?”.

Mặc dù Mộ Dung Vô Địch che giấu rất sâu, nhưng chỉ cần một ánh nhìn, Diệp Thiên đã nhìn thấu tu vi của ông ta. Với thực lực của Mộ Dung Vô Địch, cho dù bây giờ Long Đạo Huyền xếp đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng về cơ bản vẫn không phải đối thủ của ông ta. Thế thì vì sao ông ta lại lo lắng như vậy?

“Lẽ nào Long Đạo Huyền còn dẫn theo cao thủ khác của nhà họ Long đến?”.

Mộ Dung Vô Địch im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Tôi không rõ cậu ta có dẫn theo cao thủ khác của nhà họ Long đến hay không, nhưng bên cạnh cậu ta có một vị hộ vệ cũng từ nhà họ Long ra, tu vi sâu không lường được”.

“Tôi chắc chắn có thể thắng được ông ta, nhưng thủ đoạn của người nhà họ Long luôn bí ẩn khó dò, không thể nắm bắt. Không giấu Diệp thiên nhân, tôi lo rằng bọn họ có con át chủ bài nào đó mà tôi không biết”.

“Nếu thật như vậy, đến lúc đó tôi thất bại là chuyện nhỏ, nhưng Long Đạo Huyền càn quét Trung Hải sẽ là chuyện lớn!”.

“Đến lúc đó, sức mạnh thương nghiệp ở Trung Hải, Giang Nam đều thuộc về tay cậu ta. Cậu ta chắc chắn sẽ tiếp tục bành trướng dã tâm, vươn tay tới những vùng khác ở Hoa Hạ”.