Cao Thủ Tu Chân

Chương 2180




Chương 2180

Nhưng sau này, Diệp Thiên khi khiến bảng xếp hạng The King phải mở ra, thấy cậu là người vô địch thiên hạ thì ông ấy đã hoàn toàn phải khâm phục.

Dù ông ấy cảm thấy hết sức tự hào với tài năng thiên phú của mình thì cũng phải cúi người trước Diệp Thiên.

Trong giới võ đạo, kẻ mạnh là tiền bối, kẻ mạnh là tất cả.

Diệp Thiên đã vượt qua hoàng cấp, đủ để sánh ngang với tiên nhân, thần linh nên có thể chịu được sức nặng của hai từ thiên nhân.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên khẽ mỉm cười, không hề phản bác. Cậu chỉ liếc mắt nhìn Mộ Dung Đoạn đang quỳ dưới đất và thản nhiên nói: “Nghe nói đây là cháu của ông, cậu ta đã hai lần gây sự với tôi rồi. Đây là lần thứ hai, nể tình ông, tôi không giết cậu ta, ông đưa về đi!”

“Nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba đâu đấy!”

Diệp Thiên nói bình thản nhưng đám đông nghe thì như sét đánh ngang tai.

Mộ Dung Đoạn có thân phận như thế nào chứ, là cậu chủ số một Trung Hải, là cháu của Mộ Dung Vô Địch nhưng với Diệp Thiên thì giống như cậu muốn giết là giết, cứ như con sâu cái kiến vậy, chẳng có gì khác biệt.

Câu nói đó, nếu là lúc trước Diệp Thiên nói thì chắc chắn đám đông sẽ khịt mũi. Nhưng giờ đây khi cậu nói ra trước mặt Mộ Dung Vô Địch thì giống như thiết quân luật. Nó có sức chấn nhiếp vô cùng kinh khủng.

“Đương nhiền rồi!”

Mộ Dung Vô Địch vẫn nhìn chăm chăm và chỉ khẽ gật đầu.

Sau đó ông ấy quay người lạnh lùng nói với Mộ Dung Đoạn: “Tiểu Đoạn, ông thực hiện lời gửi gắm của ông nội cháu là chăm sóc cháu nên mới để cháu mang họ Mộ Dung, chỉ hi vọng cháu có thể được bảo vệ trong nhà Mộ Dung, trưởng thành trong yên bình nhưng giờ xem ra ông đã sai rồi!”

“Cái mác của nhà họ Mộ Dung chỉ là chỗ dựa cho cháu không coi ai ra gì, còn đối với sự trưởng thành của cháu lại chẳng có lợi lạc gì, ngược lại còn trở thành mối họa khổng lồ. Chỉ có mất đi ánh sáng thì cháu mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm người!”

“Từ ngày hôm nay, cháu không còn là cháu của Mộ Dung Vô Địch nữa, cháu sẽ không còn mang họ Mộ Dung nữa mà quay về họ thị trước đây của cháu đi!”

Nghe tới đây, Mộ Dung Đoạn trợn tròn mắt, suýt nữa thì ngất lịm. Cậu ta thật sự không hiểu tại sao mình lại bị tước đoạt thân phận của Mộ Dung Đoạn. Một tên Diệp Thiên, dựa vào cái gì mà khiến Mộ Dung Đoạn bị đối xử như vậy chứ?

Nhưng lúc này dù cậu ta có đau đớn như thế nào thì cũng không thốt nên lời, đành nhìn Mộ Dung Vô Địch với vẻ không cam tâm và tràn đầy sự cầu xin.

Mộ Dung Vô Địch không thèm quan tâm, chỉ dặn dò Mộ Dung Thu Đệ: “Thu Đệ, đưa thằng bé tới bệnh viện đi!”

“Từ nay về sau, không cho phép nó bước vào nhà Mộ Dung nửa bước!”

Mộ Dung Thu Đệ gật đầu, đang định để Lý Đồng đỡ Mộ Dung Đoạn dậy nhưng dù Lý Đồng có mạnh đến mấy thì cũng không thể khiến Mộ Dung Đoạn nhúc nhích được phân nào. Đầu gối của Mộ Dung Đoạn như cắm vào chặt vào đất.