Cao Thủ Tu Chân

Chương 2173




Chương 2173

“Tôi muốn xem thử là nhân vật như thế nào, ngay cả Mộ Dung Đoạn tôi mà cũng dám coi thường!”

Lý Nguyên Khải gật đầu, sau đó dẫn đường cho Mộ Dung Đoạn đi về phía bàn của Diệp Thiên, ngay khi nhìn thấy cảnh này, Lâm Ngữ Băng liền hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm lo lắng.

Rất nhiều người xung quanh đều nhìn về phía Diệp Thiên, chế giễu có, thương hại có, tiếc nuối có, đủ loại biểu hiện, nhưng Diệp Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh quay lưng về phía đám người Mộ Dung Đoạn, như thể không hề biết bão tố đang sắp ập đến vậy.

Cuối cùng Mộ Dung Đoạn cũng đến chỗ bàn Diệp Thiên, Lý Nguyên Khải liền chỉ vào bóng lưng Diệp Thiên, cười khẩy nói: “Cậu Đoạn, chính là tên này, dám vô lễ với anh và gia tộc Mộ Dung, anh muốn giải quyết thế nào cứ nói, em sẽ làm ngay!”

Hai nữ sinh viên đại học Hoa Thanh vô cùng hứng khởi, bọn họ chỉ muốn xem Mộ Dung Đoạn xử lý Diệp Thiên như thế nào.

Mộ Dung Đoạn nhìn vào bóng lưng Diệp Thiên, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng Mộ Dung Đoạn cũng không nghĩ nhiều, liền lạnh lùng nói.

“Cậu nhóc, tôi nghe nói khẩu khí của cậu lớn lắm, không hề coi Mộ Dung Đoạn tôi và gia tộc Mộ Dung ra gì!”

“Bây giờ tôi đến rồi đây, cậu còn dám lặp lại trước mặt tôi không?”

Diệp Thiên nghe thấy âm thanh liền đặt ly trà trong tay xuống, dửng dưng nghiêng đầu.

“Ồ?”

“Thế cậu có muốn nghe lại một lần nữa không?”

Ngay lúc Diệp Thiên nghiêng đầu, Mộ Dung Đoạn cuối cùng đã nhìn rõ mặt.

Con ngươi của cậu chủ nhà Mộ Dung lập tức co rút lại, suýt chút nữa bị dọa cho hồn bay phách tán!

Mộ Dung Đoạn tự hỏi, ngoài vài trưởng bối của nhà Mộ Dung cùng với chị Mộ Dung Thu Đệ ra, cậu ta trước giờ chưa từng phải sợ ai.

Cậu ta ban đầu vốn không phải là người của nhà Mộ Dung, nhưng ông nội cậu ta và Mộ Dung Vô Địch vốn là bạn tốt.

Do ông nội cậu ta sớm qua đời, để lại một mình cậu ta nên trước khi chết đã gửi gắm cho Mộ Dung Vô Địch, từ đó Mộ Dung Vô Địch để cậu ta mang họ nhà Mộ Dung và tuyên bố với bên ngoài đó là cháu ruột của mình. Từ đó ở Trung Hải, có thêm một cậu Đoạn và đó cũng chính là điều mà Mộ Dung Vô Địch đã thực hiện với ước nguyện của ông nội Mộ Dung Đoạn.

Cùng với họ Mộ Dung và hường ké ánh sáng tôn nghiêm từ Mệ Dung Về Địch mà cậu ta è Trung Hải đúng là kẻ vôê pháp vô thiên, có thể nói là chẳng khác gì ma vieơng. Dù có rời khỏi Trung Hải, ở mấy tình xung quanh thì cậu ta cũng tung hoành khắp cà, chẳng khi nào phải chịu thiệt.

Cho tới khi cậu ta đi tới thủ đô, gặp phải bóng âm lớn nhất cuộc đời mình. Khi đó cậu ta mới biết, trên thế gian này người giỏi vẫn sẽ có người giỏi hơn. Đây cũng chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cậu ta, là vết thương mà cậu ta không dám quên.

Mà lúc này, người từng sỉ nhục, bắt cậu ta phải quỳ xuống đang ngồi trước mặt cách cậu ta một mét thì sao không khiến cậu ta kinh hãi cho được?

Diệp Thiên mỉm cười để lộ vẻ châm chọc.

“Cậu muốn nghe tôi nói một lần nữa à, cậu Đoạn?”

Một câu nói “cậu Đoạn” khiến cho Mộ Dung Đoạn phải tái mặt, lùi lại phía sau, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.

Đùa nhau chắc, đây là đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên, là người mạnh nhất Hoa Hạ, đến cả Mộ Dung Vô Địch còn từng bị cậu ta chèn ép, muốn nói chuyện với cậu ta thì cũng chỉ có người như Mộ Dung Vô Địch mới đủ tư cách. Mặc dù cậu ta là cậu chủ số một Trung Hải nhưng so với Diệp Thiên thì chênh lệch hang vạn kilomet. Ok?