Chương 2161
Mộ Dung Thu Đệ nghe vậy tặc lưỡi không nói gì.
Trong mắt cô ta, Long Đạo Huyền có thể coi là đối thủ mạnh nhất của cô ta từ trước tới giờ, cho dù là tâm trí hay sức mạnh đều vượt xa cô ta, nếu không phải đằng sau cô ta có nhà họ Mộ Dung chống lưng thì lúc đó cô đã bại trận trước Long Đạo Huyền rồi.
Nhưng đến người như vậy đối với Diệp Thiên cũng chỉ là ngựa non háu đá, không có tư cách gì để Diệp Thiên liếc qua nữa.
Khoảng cách chênh lệch như thế này đúng là khiến người ta kích động tới mức thổ huyết! Trong lúc ba người đang nói chuyện thì một luồng sáng bỗng lướt qua trang viên, sau đó là một chấm đen từ phía chân trời phi vụt xuống, còn luồng sáng kia dường như muốn lao nhanh về phương xa.
Ánh mắt Mộ Dung Vô Địch ngưng tụ lại, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đuổi theo, ông ấy đưa tay ra, bắt lấy một vật màu đen đang rơi xuống.
Đám Mộ Dung Đạc và Mộ Dung Thu Đệ chăm chú nhìn thì thấy một bức thư chiến bằng sắt, bên trên có một đoạn chữ được in mạ vàng.
Tám giờ tối nay, dinh thự Thủy Tinh, trận chiến cuối cùng! “Là Long Đạo Huyền!”
Chưa kịp suy nghĩ Mộ Dung Thu Đệ đã buột miệng nói.
Mộ Dung Đạc cũng biến sắc, ông ta không ngờ Long Đạo Huyền lại chọn tuyên chiến toàn diện vào lúc này! Mộ Dung Vô Địch phi tấm sắt kia cắm vào cột đá, ánh mắt nheo lại: “Truyền nhân của nhà họ Long đúng là không đơn giản, xuất hiện cũng phải kỳ công như vậy!”
Bóng dáng vừa lướt qua trang viên kia toàn nồng nặc khí tức, ông ấy cảm nhận được một chút áp lực, tu vi của đối phương e là cũng ngang bằng ông ấy, thậm chí là còn mạnh hơn.
“Ông nội, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Ánh mắt Mộ Dung Thu Đệ hơi lo lắng, từ trước tới giờ Long Đạo Huyền chỉ giao chiến với cô ta trên thương trường, nhưng bây giờ đối phương rõ ràng muốn dùng vũ lực để quyết định thắng bại.
Cho dù bọn họ đã có Mộ Dung Vô Địch chống đỡ nhưng bây giờ bọn họ phải đối diện với nhà họ Long từng là gia tộc mạnh, ai mà biết được nhà họ Long có bao nhiêu cao thủ chứ?
Đến cô ta còn lo lắng không nắm chắc được phần thắng.
Mộ Dung Vô Địch mỉm cười, ánh mắt lộ ra tia chiến đấu mãnh liệt.
“Nếu đối phương đã gửi thư chiến thì nhà họ Mộ Dung chúng ta chẳng có lý nào lại tự chối?”
“Nếu cao thủ vương cấp hoàng cấp nhà họ Long đến thì nhà họ Mộ Dung chúng ta có thể sẽ nhượng bộ, nhưng bây giờ chỉ là một truyền nhân thấp bé làm sao đủ sức dọa dẫm nhà họ Mộ Dung chúng ta được!”
“Tối nay, chúng ta sẽ cùng đi đến nơi hẹn!”
Ông ấy vừa nói xong thì Mộ Dung Đạc, Mộ Dung Thu Đệ, Lý Đồng đều hơi ngẩn ra, trong lòng vô cùng kích động hăng hái.
Mộ Dung Vô Địch đã rời khỏi Trung Hải hai mươi năm rồi, cuối cùng lần này lại phải ra mặt.
Luồng lực bao vây xung quanh Mộ Dung Vô Địch tạo thành một vòng ánh sáng rồi dần tản ra.
Ông ấy đang nghĩ về những ghi chép mà thế hệ trước của nhà họ Mộ Dung để lại trong gia phả, ánh mắt bỗng thoáng qua một tia cảnh giác.
“Trận chiến tối nay, mặc dù ông nắm chắc bảy phần, nhưng nhà họ Long đã từng là gia tộc đứng đầu, nội tình bên trong thâm sâu khó lường!”
“Để tránh sơ hở, chúng ta vẫn phải mời một người!”
Ông ấy mỉm cười, ánh mắt kiên định.