Chương 2154
Nhưng cho dù trong lòng có bất mãn thế nào, không cam tâm đến đâu đi chăng nữa thì anh ta cũng không dám nói nửa lời. Ngược lại anh ta còn đứng thẳng người, hành lễ với Diệp Thiên.
“Tất cả nghe theo chỉ thị của tổng giáo quan! Lý Đồng nhận lệnh!”
Anh ta quá rõ Diệp Thiên có ý nghĩa như thế nào với Nam Long Nhận. Từ đội trưởng đến đội viên, ai ai cũng coi Diệp Thiên như vị thần thánh tối cao, bất khả xâm phạm. Trước đây từng có một phó đội trưởng ở khu vực chiến tranh phương Tây nói xấu Diệp Thiên bị đội trưởng Hắc Tháp dẫn theo thành viên của Nam Long Nhận rượt đánh đặc chủng binh khu vực chiến tranh phía Tây một lượt. Từ đó có thể thấy được địa vị của Diệp Thiên trong lòng mọi người lớn cỡ nào.
Ở Nam Long Nhận, lời của Diệp Thiên chẳng khác nào thánh chỉ, không thể nào làm trái. Đúng lúc Lý Đồng rơi vào tình thế hổ thẹn, Mộ Dung Thu Đệ cuối cùng cũng đi tới.
Cô ta đứng trước mặt Diệp Thiên, chắp tay với cậu. Tuy khuôn mặt có chút khó chịu nhưng lại không hề sợ hãi tí nào.
“Hóa ra cậu đây lại là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, trước đây là do tôi mạo phạm rồi!”
“Chuyện vừa rồi hoàn toàn chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
“Nhưng nhà Mộ Dung chúng tôi không chấp nhận được lời sỉ nhục của người khác. Vẫn mong cậu có thể thu lại những lời bất kính với ông nội Mộ Dung Vô Địch của tôi!”
Diệp Thiên là tổng giáo quan của Nam Long Nhận tuy khiến cô ta bất ngờ nhưng cũng không làm cô ta quá sợ hãi.
Mộ Dung Vô Địch cũng từng là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới siêu phàm. Nói về thâm niên và sức ảnh hưởng, cô ta tin ông mình chắc chắn hơn Diệp Thiên. Nhà Mộ Dung gặp Diệp Thiên hẳn vẫn có ưu thế, hoàn toàn không phải sợ.
“Bất kính với Mộ Dung Vô Địch ư?”
Diệp Thiên nghe xong, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
“Mộ Dung Thu Đệ, xem ra cô vẫn chưa rõ tôi là ai rồi!”
“Chưa kể lời tôi nói với Mộ Dung Vô Địch không hề bất kính chút nào. Mà cho dù có, thì cô có thể làm gì được nào. Nhà Mộ Dung các người có thể làm gì được?”
“Cậu…”, Mộ Dung Thu Đệ nghe xong, vẻ tức giận lộ rõ trên mặt.
“Cậu nhất định phải trở thành kẻ địch của nhà Mộ Dung chúng tôi à?”
Ánh mắt cô ta lạnh lùng, hai mắt trừng to: “Nếu thật là vậy, nhà Mộ Dung cũng sẽ không sợ cậu!”
“Thu Đệ, câm miệng!”
Lý Đồng nghe thấy lời Mộ Dung Thu Đệ nói, sắc mặt biến đổi, đầy vẻ sợ sệt.
Dưới tình huống cấp bách, anh ta không thèm để ý đến phải gọi Mộ Dung Thu Đệ bằng “cô” mà gọi thẳng tên thường gọi trong nhà.
Anh ta kéo Mộ Dung Thu Đệ ra xa khỏi Diệp Thiên: “Thu Đệ, đây là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, không được vô lễ!”
Mộ Dung Thu Đệ lại chẳng chút để ý, lạnh giọng nói: “Tổng giáo quan của Nam Long Nhận thì sao nào? Bất kính với ông và nhà Mộ Dung thì đều là kẻ thù không đội trời chung!”
“Chỉ là tên tổng giáo quan của Nam Long Nhận, nhà Mộ Dung tôi chẳng thèm sợ cậu chút nào đâu!”
Lý Đồng nghe xong suýt chút nữa bật khóc. Anh ta túm chặt Mộ Dung Thu Đệ, giọng nói vô cùng khẩn cầu.