Cao Thủ Tu Chân

Chương 2149




Chương 2149

Nói đùa à, bạn cùng phòng của Tê Văn Long, đó không phải chỉ là một sinh viên đại học thôi sao?

Cho dù Diệp Thiên thật sự là người thừa kế của gia tộc nào đó, sau lưng có quan chức cấp cao hay gia tộc tài phiệt thì có sao?

Mạnh như Long Đạo Huyền người thừa kế nhà họ Long, nhà họ Mộ Dung còn không sợ, Diệp Thiên chỉ là một sinh viên đại học, sao cô ta phải đế ý chứ?

Nghĩ đến đây, cô ta không còn kiêng dè gì với thân phận của Diệp Thiên nữa, trong mắt khôi phục lại lạnh nhạt và hờ hững.

“Tôi không quan tâm cậu cso quan hệ gì với nhà họ Tê, nhưng cậu vừa nói rằng cậu bảo đảm cho nhà họ Tê, cậu biết mình đang nói cái gì Không?

Cô ta vắt chéo hai chân, dáng ngồi hệt như nữ vương nhìn xuống giang Sơn, nói. “Chỉ sợ cậu còn không biết đối thủ bây giờ nhà họ Tê phải đối mặt là ai, cậu ngay cả tình trạng hiện giờ của nhà họ Tê cũng không hiểu được bao nhiêu, vậy mà dám nói mình bảo đảm cho nhà họ Tê?

“Với tình huống hiện giờ của tập đoàn Tê Phong, không có mười tỷ tiền vốn đưa vào, chứng khoán sẽ hoàn toàn sụp đổ, cũng không bao giờ vực dậy nối nữa, không chỉ như vậy, tập đoàn Tê Phong còn phải đối mặt với vây đánh của mấy tập đoàn mới niêm yết trên thị trường, không có tài nguyên và nền móng tương xứng, cậu bảo đảm cho nhà họ Tê như thế nào?”

Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, xen lẩn vài phần châm chọc: “Có lẽ cậu là con cháu của một gia tộc lớn nào đó, cũng quả thật có chút bản lĩnh, nhưng cậu đừng quên, đây là Trung Hải!”

“Cậu có thế trở về hỏi người lớn trong nhà xem ở Trung Hải nhà họ Mộ Dung tượng trưng cho cái gì, sau khi hiểu rõ vấn đề này, cậu mới có tư cách nói chuyện cùng tôi, rõ chưa?”

Giờ phút này, cuối cùng cô ta cũng hiếu rõ vì sao mình lại có cảm giác nhìn không thấu Diệp Thiên, đây cũng không phải bởi vì Diệp Thiên giấu giếm không để lộ tài năng, mà là bởi vì Diệp Thiên chính là kiều thanh niên sung sức chưa trải sự đời.

Loại nhóc con ngang ngược không biết gì thế này, Mộ Dung Thu Đệ cô ta hoàn toàn không coi ra gì.

Tê Phong bên cạnh cũng đã hoàn hồn, khẽ quát: “Tiểu Long, quản cho tốt bạn cùng phòng của con, đây là chuyện lớn liên quan đến sống còn của nhà họ Tê chúng ta, sao có thế đế người ngoài đến quấy rối?”

Ông ta nhìn Diệp Thiên, trầm giọng nói: “Bạn học, chú biết quan hệ giữa cháu và Tiếu Long rất thân thiết, cũng có lòng muốn giúp đỡ nhà họ Tê, nhưng cháu không đủ sức đế giải vây cho hoàn cảnh khốn cùng của nhà họ Tê đâu!”

“Nếu như cháu thật sự muốn giúp nhà họ Tê, vậy xin cháu đừng làm loạn thẽm nữa, đây là chuyện của nhà họ Tê tôi, cháu không có lý do gì nhúng tay vào!”

Diệp Thiên nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời, chỉ nhìn về phía Mộ Dung Thu Đệ.

“Mộ Dung Thu Đệ, người không hiểu rõ tình hình chính là cô!”

“Nhắc đến nhà họ Mộ Dung trước mặt tôi, đúng là buồn cười!”

“Cô ở Trung Hải lâu quá rồi nên bị bãi ghềnh ở mảnh đất Trung Hải này che khuất tầm mắt rồi sao, mặc dù ở Trung Hải nhà họ Mộ Dung lớn mạnh, nhưng phóng mắt nhìn ra thế giới, lại chả đáng là gì?”

“Hơn nữa, cô có thế suy nghĩ lại, nếu như rời khỏi nhà họ Mộ Dung, không có nhà họ Mộ Dung giúp đỡ và ủng hộ, Mộ Dung Thu Đệ cô là cái thá gì?”

Không đợi Mộ Dung Thu Đệ trả lời, Diệp Thiên đã chập rãi mở tay ra, bàn tay giống như bao quát toàn bộ dân chúng trong trời đất.

“Tôi không quan tâm nhà họ Tê đang phi đối mặt với hoàn cảnh khốn khó gì, đối thủ là ai, có tôi ở đây thì chẳng khác gì nhau!”