Cao Thủ Tu Chân

Chương 2141




Chương 2141

“Tôi biết xưa nay cậu không chịu thua kém ai, tự nhận mình đứng đầu trong những người cùng thế hệ, chuyện này tôi không phản đối. Nhưng Diệp Lăng Thiên không hề đơn giản như cậu tưởng đâu!”.

“Mặc dù nhà họ Long rất mạnh, nhưng đi lại ờ giới thế tục chung quy cũng có vài thứ cấm kị, không thế mắc phải dù chỉ một chút”.

“Diệp Lăng Thiên càng là cấm kị trong cấm kị, tuyệt đối không thế chọc vào cậu ta!”.

“Cái gì?”.

Long Đạo Huyền nghe thế, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Cậu ta sinh ra ở nhà họ Long, trưởng bối trong nhà dặn dò không được xúc phạm đến tôn nghiêm của các nước lớn đương thời, đó là cấm kị. Còn bác Lảm lại nói Diệp Lăng Thiên là cấm kị trong cấm kị, vậy chẳng phải sức uy hiếp của Diệp Lăng Thiên còn lớn hơn các nước lớn đương thời hay sao?

Chỉ dựa vào một người thanh niên khoảng hai mươi tuốỉ sao có thế làm được đến mức sánh vaỉ với các nước lớn đương thời?

Bác Lâm biết tính cách của Long Đạo Huyền, ông ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Cậu à, thực lực của Diệp Lăng Thiên vượt xa tưởng tượng của cậu!”.

“Tôi nói thẳng với cậu, hiện nay có lẽ tu vi của cậu ta đủ đế sánh ngang với gia chủ!”.

“Không thể nào!”.

Hai mắt Long Đạo Huyền mở lớn.

Gia chủ nhà họ Long là nhân vật như thế nào? Đó là cao thủ hàng đầu của nhà họ Long, một người có thế sánh ngang với tiên nhân phương Đông, thần lỉnh phương Tây, tu vỉ thực lực vượt qua hoàng cấp.

Sức chiến đấu như vậy thì ờ giới thế tục, chỉ cần không gặp phải lão quái vật dị tộc dị chủng nào thì có thế nói là áp đảo mọi cao thủ, không tìm được đối thủ.

Nhưng bác Lâm lại nói tu vỉ của Diệp Lăng Thiên có thể sánh ngang với gia chủ nhà họ Long, đó là khái niệm gì?

Cậu ta là thiên tài tuyệt thế, tự nhận đứng đầu trong thế hệ trẻ, không ai có thế sánh bằng. Năm nay hai mươi tuổi, tu vỉ của cậu ta đã đạt tới chí tôn võ thuật bán bộ, chỉ cần một bước nữa là đạt đến siêu phàm, như vậy là đã hơn tất cả các truyền nhân trước của nhà họ Long.

Thế nhưng Diệp Lăng Thiên cũng chỉ xấp xỉ tuổi cậu ta lại có thể sánh vai với gia chủ nhà họ Long, quả thật cậu ta không tin nối.

Bác Lâm nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Long Đạo Huyền, cười gượng lắc đầu: “Tôi biết cậu không thể chấp nhận được thiên phú người khác cao hơn mình, nhưng đó là sự thật”.

‘Tôi vừa nhận được tin tức, mấy ngày trước Diệp Lăng Thiên đã đánh bại viện trọng tài ở tháp Eiffel của Ba Thành, buộc giáo triều phải rút lui, áp đảo La Võng!”.

“Ngày nay, cậu ta đã là cao thủ đứng đầu được thế giới công nhận, được mệnh danh là vũ khí hạt nhân không xuất hiện thì là vô địch đương thời!”.

Nghe được câu nói này Long Đạo Huyền vốn tràn đầy tự tin trở nên lúng túng không biết làm sao.

“Không có vũ khí hạt nhân thì chúng ta vô địch thiên hạ”.

Long Đạo Huyền khẽ lẩm bẩm, đứng tại chỗ sửng sốt.

Trước đó cậu ta không biết nhiều về chuyện của Diệp Thiên chỉ xem Diệp

Thiên là một đối thủ có tài năng đáng ngạc nhiên ngang ngửa cậu ta. Cậu ta tin chắc chỉ cần mình cố gắng thêm mấy năm nữa thì có thế có cơ hội so tài với Diệp Thiên đế xem ai mới là thiên tài mạnh nhất.

Nhưng bây giờ những lời bác Lảm nói như một gáo nước lạnh dội xuống đỉnh đầu cậu ta.

Người đầu tiên trên thế giới được gọi là vô địch ở tuổi hai mươi, đây là thành tựu đáng sợ thế nào?