Cao Thủ Tu Chân

Chương 2127




Chương 2127

Vì điều đó, có thể nói ông ta đã điều động toàn bộ nhà họ Tê chuẩn bị. Thành bại chỉ ở một thời khắc này thôi, sao ông ta có thể để cho một sinh viên ở trong nhà và làm loạn kế hoạch của mình được chứ?

Hôm nay, vì sự tồn vong của tập đoàn Tê Phong, ông ta chỉ có thể thành công, không được phép thất bại, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng tới buổi gặp mặt này.

Một sinh viên đại học đắc tội thì cũng chỉ là đắc tội, ông ta đường đường là một ông chủ có giá trị hàng chục tỉ tệ thì sao phải bận tâm chứ?

Nếu Diệp Thiên là cậu ấm của một gia tộc nào đó hoặc là con ông cháu cha thì ông ta còn liếc nhìn lấy một cái. Nhưng nhìn cách ăn mặc của Diệp Thiên đều là những món đồ chẳng có thương hiệu, khí chất thì tầm thường, chẳng có dáng vẻ cao quý của con nhà giàu có gì cả.

Một kẻ kiêu hùng như ông ta, vốn luôn đạt được thành tựu. Dù Diệp Thiên có quan hệ tốt thế nào với Tê Văn Long thì lúc này trong mắt ông ta cũng không đáng một đồng, ông ta chỉ muốn đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà.

Bị đuổi, Diệp Thiên không hề tỏ thái độ. Cậu biết, lúc này nhà họ Tê đang gặp biến cố, nếu không Tê Văn Long cũng chẳng vội kéo cậu tới đây.

Phản ứng hiện tại của Tê Phong là điều mà cậu có thể hiểu được. Dù sao thì có ai mà có thể tươi cười được khi gia tộc đang ở thời khắc tồn vong chứ.

Nghĩ vậy, cậu chỉ cười thản nhiên: “Chú Tê, cháu và Văn Long vừa là bạn cùng phòng vừa là anh em, chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của cháu”

“Vừa rồi mọi người nói chuyện, cháu đều nghe thấy cả. Cháu tới đây cũng là vì muốn giúp nhà họ Tê, giải quyết vấn đề cho nhà họ Tê!”

Cậu nói giọng điềm đạm giống như đang kể lại một câu chuyện khiến cho Tê Phong kinh ngạc.

Chỉ có những người có năng lực thực sự mới có được khí chất và sự điềm tĩnh, sự thể hiện đầy kiểm soát và chững chạc như vậy.

Ông ta nhớ tới lời nói của Tê Văn Long, rằng cậu ta có một người bạn cùng phòng là một nhân vật thông thiên, có thể giải quyết khó khăn cho nhà họ Tê. Khi đó ông ta chỉ khịt mũi.

Nhưng lúc này, với biểu hiện của Diệp Thiên thì đã khiến cho sự phán đoán của ông ta bị lung lay vài phần.

Cậu nhóc ăn mặc giản dị này, thật sự có khả năng có thể giải quyết được khó khăn cho nhà họ Tê sao?

Thế nhưng suy nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua chứ không thể suy luận thêm được gì nữa.

Không phải là ông ta khinh thường Diệp Thiên mà thật sự là lúc này sự khó khăn của nhà họ Tê phải đối mặt đã vượt quá sức tưởng tượng. Bởi vì đối tượng mà bọn họ đắc tội không phải là thương nhân giàu có bình thường mà là một nhân vật cực mạnh trong giới võ đạo của Hoa Hạ. Đối diện với điều đó thì dù Diệp Thiên có là con cháu của đại gia tộc hay là con ông cháu cha thì cũng chẳng thể xoay chuyển được càn khôn.

Muốn chống lại được kẻ mạnh trong giới võ đạo thì chỉ có nhân tài tương đương cùng giới mới có thế làm được. Mà Mộ Dung Vô Địch là là người trấn áp nhà Mộ Dung, có thể nói đó là lựa chọn tốt nhất cho ông ta tại thời điểm này.

Ông ta thấy Diệp Thiên vì nhà họ Tê nên vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt cũng bớt đi vài phần: “Cậu bạn nhỏ, ý tốt của cháu, chú xin nhận nhưng sự việc lúc này của nhà họ Tê không phải là điều mà cháu có thể giải quyết được!”

“Chú bảo cháu rời đi thực ra là vì không muốn cháu dây dưa vào sẽ khiến cháu bị liên lụy!”

Ông ta trầm ngâm rồi lại lên tiếng: “Thôi khỏi, tới thì đã là khách, cháu ngồi đây uống trà nghỉ ngơi, để chú kêu tiếu Long xuống trò chuyện! Nói vài câu rồi cháu rời đi đi”

Nói xong, ông ta rảo bước đi lên lầu như thông báo cho Tê Văn Long.