Chương 2125
Ánh mắt Diệp Thiên chớp chớp, lịch sự gật đầu chào người phụ nữ, trên người phụ nữ, cậu nhìn thấy cả bóng sáng của Thi Tú Vân, nên nhất thời hơi xúc động.
Nhưng cậu nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, mỉm cười nói: “Cho cháu hỏi chút, Tê Văn Long có phải sống ở đây không?”.
“Tiểu Long?”.
Người phụ nữ lập tức định thần lại: “Vừa rồi Tiểu Long nói có một người bạn cùng ký túc đến Trung Hải, chắc là cháu đúng không?”.
Diệp Thiên gật đầu nói: “Là cháu, cậu ta nói cậu ta có việc nên không ra ngoài được, bảo cháu đến tìm cậu ta, nên cháu mới mạo muội đến đây, thực sự là đã làm phiền mọi người rồi!”.
Người phụ nữ nở nụ cười trên gương mặt: “Làm phiền gì chứ, cô là mẹ của Tiểu Long, cô đã nghe nó nhắc đến cháu rồi, nó nói ở Đại học Thủ Đô có ba người bạn ký túc cực kỳ thân với nhau!”.
“Thằng bé Tiểu Long này từ nhỏ đã được cô và bố nó chiều hư, nó ở trên trường chắc chắn đã gây không ít chuyện, may mà có mấy cháu trông giúp, nói ra thì nên cảm ơn các cháu mới đúng!”.
Bà ấy vừa nói vừa đưa Diệp Thiên vào nhà.
“Mau đi theo cô, Tiểu Long đang ở trong phòng đó!”.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, đi theo người phụ nữ đi vào.
Biệt thự nhà họ Tê, bên trong trang hoàng vô cùng đẹp mắt, trên cột đá là hình rồng phượng màu vàng, điều khắc sống động như thật, trên trần nhà treo các loại vật trang trí bằng pha lê, cực kỳ sang trọng.
Nhưng Diệp Thiên cũng chỉ là đảo mắt nhìn qua rồi thu ánh nhìn lại, chứ không hề vì những thứ đồ trang trí xa xỉ này mà có biểu cảm gì nhiều.
Người phụ nữ nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, trong lòng càng thêm đánh giá cao Diệp Thiên hơn, cho dù là ăn nói, khí độ, Diệp Thiên đều rất đúng mực, con trai của bà ấy có được người bạn cùng ký túc, người anh em như vậy, bà ấy cũng cảm thấy được an ủi.
“Cậu thanh niên, cháu tên là gì vậy?”.
Diệp Thiên ngồi lên ghế sofa, bà Tê vừa cầm đồ pha trà ra vừa hỏi.
“Dạ, cháu là Diệp Thiên, cô cứ gọi cháu là Tiểu Thiên là được ạ!”.
Bà Tê gật đầu cười nói: “Tiểu Thiên à, cháu chờ chút, cô đi pha cho cháu ấm trà, thằng bé Tiểu Long bây giờ vẫn đang bàn chuyện với bố nó trên tầng, chắc là cũng xuống nhanh thôi!”.
Diệp Thiên đang định đáp lời, thì trên tầng hai đột nhiên vọng đến tiếng mở cửa, sau đó là giọng hơi tức giận của Tê Văn Long truyền đến.
“Bố, nhà họ Mộ Dung đúng là mạnh nhất ở Trung Hải, nhưng chuyện nhà họ Tê chúng ta chỉ có dựa vào bản thân mới giải quyết được, nhà họ Mộ Dung có thể giúp đỡ được chúng ta lúc này, nhưng làm sao có thể giúp chúng ta cả đời được?”.
“Chúng ta và nhà Mộ Dung vốn chẳng có đi lại gì, con gái nhà Mộ Dung là Mộ Dung Thu Đệ, là ngọc nữ được công nhận trong giới người đẹp ở Trung Hải, là nữ hoàng thế giới ngầm của Trung Hải đó!”.
“Những người giàu có muốn cưới cô ta có thể nói là xếp hàng từ đây ra tận Giang Nam, con như thế nào chẳng nhẽ bố lại không biết sao? Cô ấy làm sao có chuyện sẽ thích con chứ?”.
Phía cầu thang nhanh chóng vọng đến tiếng bước chân, một người trung niên khá phong độ đang bước xuống, ông ta không cả thèm ngoái đầu lại, cứ thế đi thẳng rồi trả lời phía tầng trên: “Con có nói thế nào đi nữa thì bố vẫn muốn con phải dùng mọi cách để lấy được lòng của cô con gái nhà Mộ Dung!”.
“Còn việc con bé có thích con không, bố đương nhiên sẽ không can thiệp, chuyện này không thể thay đổi được, trước khi con bé đó đến, con không được đi đâu hết, phải ở nhà biết chưa!”.
Giọng nói của ông ta chắc như đinh đóng cột, không thể thay đổi.