Tiếu Văn Nguyệt không hề chú ý đến hành động này của Từ Tôn, cô ta đón lấy ly rượu, lại uống một ngụm nữa.
Ngụm rượu này có vị hơi khác so với ly rượu trước, có mùi thơm hơi lạ, nhưng cô ta không quan tâm, cho rằng chắc là do pha chế rượu thôi, chứ không hề biết đã rơi vào cái bẫy được giăng sẵn của Từ Tôn.
Trong phòng của khách sạn, Diệp Thiên đang ngồi dựa vào sofa chơi điện thoại, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Hà Tuệ Mẫn gửi tới.
“Tiểu Thiên, cô Hà lâu lắm chưa gặp cháu, hôm nào đến nhà cô ăn cơm nhé!”.
Diệp Thiên liền trả lời tin nhắn, đột nhiên thở dài một tiếng, rồi đứng dậy.
“Dù sao cô ta cũng là con gái của cô Hà, mình không quan tâm không được!”.
Cậu mở cửa phòng, đi nhanh về phía quán bar âm nhạc.
Trong quán bar, ly cocktail thứ hai của Tiếu Văn Nguyệt đã sắp uống cạn, cô ta vốn cũng khá tỉnh táo, nhưng thời gian lâu dần, cô ta cảm thấy cảnh tượng phía trước mắt càng lúc càng mờ đi, gần như mất đi ý thức, và không còn nghe thấy những lời nói của Lí Thu Hà và Từ Tôn ở bên cạnh nữa.
Từ Tôn chú ý đến phản ứng của Tiếu Văn Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, tối nay Tiếu Văn Nguyệt chính là con mồi của cậu ta.
“Anh Từ, chị Hà, mọi người cứ uống tiếp đi, tôi sắp không cầm cự được nữa, tôi về phòng trước đây, xin lỗi anh Từ nhé!”.
Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, xin lỗi Từ Tôn và Lí Thu Hà một câu rồi định đứng dậy rời đi.
Cô ta đang định đứng lên, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, căn bản không còn sức lực, thế là ngã luôn lên ghế sofa, miệng lẩm bẩm như nói mơ, rồi rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
“Cậu Từ, chúc mừng cậu trước nhé!”.
Lí Thu Hà giơ ly rượu hướng về phía Từ Tôn, mỉm cười nói.
“Em chuyển tiền vào tài khoản của chị rồi đấy!”.
Từ Tôn nở nụ cười nham hiểm, uống hết chỗ rượu trong ly.
Nhìn người đẹp với khuôn mặt hây hây đang nằm trên sofa, Từ Tôn chỉ cảm thấy dục vọng trỗi dậy, cậu ta liếm môi, định bế Tiếu Văn Nguyệt lên, một bàn tay trắng dài lại đột nhiên chĩa vào, chặn ngay trước mặt cậu ta.
Sắc mặt Từ Tôn lập tức sa sầm lại, cậu ta ngẩng đầu lên, định nhìn xem rốt cuộc là ai đã ăn tim gấu gan hùm mà dám làm hỏng chuyện hay của cậu ta?
Cậu ta vừa mới ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng đến tột độ đang nhìn thẳng vào mắt cậu ta!
Từ Tôn giật thót mình, đôi mắt này như diêm la địa ngục, không mang chút biểu cảm nào, lạnh lùng đến cực điểm.
Cậu ta sững sờ, sau đó mới hoàn hồn, khuôn mặt lập tức phẫn nộ.
“Là cậu?”.
Cậu ta không ngờ người đột nhiên đưa tay ra ngăn cậu ta lại chính là Diệp Thiên, người mà ngứa mắt nhất trong đám người đến từ Lư Thành.
“Cậu định làm gì?”.
Từ Tôn luôn cảm thấy khi đối mặt với Diệp Thiên, cậu ta tự dưng bớt đi một phần khí thế, cậu ta đứng dậy, tức giận nhìn Diệp Thiên, biểu cảm đã vô cùng giận dữ.
Lí Thu Hà đứng bên cạnh, khuôn mặt ỉu xìu, vốn dĩ sự việc sắp thành công, thì không ngờ Diệp Thiên lại đột ngột nhúng tay vào.
“Tôi đến để đưa cô ấy đi!”.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn Từ Tôn một cái sau đó quay sang phía Tiếu Văn Nguyệt, chuẩn bị kéo cô ta dậy.
“Cậu làm gì hả? Nguyệt Nguyệt đến đây cùng tôi, cậu dựa vào đâu mà đưa con bé đi?”.
Ánh mắt Lí Thu Hà sắc lạnh, lúc đó liền đứng phía trước Diệp Thiên, nhìn Diệp Thiên và nói.
Trong mắt cô ta, Diệp Thiên chỉ là một tên nhà quê, sao dám làm trái lời cô ta?
Diệp Thiên không làm gì cả, chỉ là hơi ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên người Lí Thu Hà.
“Tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng với loại người như chị, biết đâu tôi sẽ phá lệ!”.
“Trước khi tôi thay đổi ý định, tốt nhất chị hãy đứng sang một bên!”.
Diệp Thiên vừa nói dứt, một tiếng quát lập tức vang lên.
“Cút!”.
Lí Thu Hà bị khí thế của Diệp Thiên làm cho sợ đến mức lùi về sau ba bước, một thiếu niên trông có vẻ không biết tức giận kia lại có khí chất đáng sợ như vậy, tuy cô ta cũng toàn gặp các ông lớn đứng đầu cả thành phố như Ngô Quảng Phú, nhưng cũng chưa bao giờ cảm nhận được vẻ bá đạo như thế này từ Ngô Quảng Phú.
Lí Thu Hà lùi lại, Diệp Thiên chuẩn bị cõng Tiếu Văn Nguyệt đi thì Từ Tôn đứng sau cậu lại đột nhiên lớn tiếng quát lên.
“Thằng khốn, mày là cái thá gì hả, dám nhúng tay vào việc của tao?”.