Cao Thủ Tu Chân

Chương 2078




Chương 2078

“Hiếu Nguyệt, gõ cửa đi, chẳng lẽ cậu không có gì muốn hỏi cậu ấy sao?”

Catherine vội hối thúc.

Nếu không phải vì Lâm Hiểu Nguyễn quen thân Diệp Thiên hơn, nếu không Catherine đã bấm luôn chuông cửa rồi.

“Nhưng, làm sao mà hỏi?”

Vẻ mặt Lâm Hiểu Nguyễn có hơi ủ rũ, Diệp Thiên đã hai lần nói với cho cô biết mình là siêu nhân lam quang, rõ ràng đã coi cô là bạn rồi, thậm chí còn nói mình có thế giúp cô giải quyết chuyện hôn ước, nhưng cô lại nghĩ Diệp Thiên đang nói phét, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lâm Hiểu Nguyễn liền cảm thấy Xấu hố.

Ngay lúc cô còn đang do dự, cửa phòng đột nhiên tự động mở ra.

“Đứng ở cửa lâu như vậy không thấy mệt sao?”

“Vào ngồi đi!”

Giọng nói của Diệp Thiên truyền đến, khiến cho cả hai nhất thời giật mình, Diệp Thiên đang đứng ở chồ ban công hoa viên trước cửa, nhìn ra cảnh Ba Thành về đêm.

Ánh mắt Lâm Hiểu Nguyễn có hơi phức tạp, Catherine vội đẩy lưng cô một cái, lúc này Lâm Hiểu Nguyễn mới chậm rãi bước về phía Diệp Thiên.

“Cậu thực sự là… siêu nhân lam quang à?”

Cô thu hết can đảm nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên chậm rãi quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sâu như sao trong đêm đen.

Tay Diệp Thiên phất một cái, ly rượu vang đỏ cách đó ba mét lập tức bay thẳng đến tay cậu.

“Tôi đã nói với cô hai lần rồi, nhưng cô không tin thì thôi!”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Hiểu Nguyễn lại càng cảm thấy giữa cô và Diệp Thiên dường như vô cùng có khoảng cách, trong lòng bỗng dâng lẽn một nguồn cảm xúc không thể giải thích được, là chua xót, không cam tâm, hay là hối hận?

Cô vốn muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng khi đến chỗ Diệp Thiên thì bỗng phát hiện ra mình không thể mở miệng được.

“Diệp Thiên, vậy chúng ta…”, sau một hồi im lặng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, định hỏi cô và Diệp Thiên có được tính là bạn không, nhưng một âm thanh cẳt ngang đột nhiên vang lên.

Trên bầu trời đêm phía xa, một chấm đỏ dần dần to ra, một luồng khí tức cuồng bạo đẩy về phía trước, lao thẳng đến đỉnh của khách sạn Đông Văn, sau đó hóa thành một người đàn ông trung niên cầm trường thương.

Ông ta có khuôn mặt sáng, mang theo chút kiêu ngạo của đàn ông phương Tây, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cũng gặp được cậu!”

Ông ta bước trên không trung hướng mắt về phía Diệp Thiên rồi nở nụ cười, như thể đang đối diện với một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Diệp Thiên chậm rãi ngổng đầu lên, nhàn nhợt cười.

“Một trong mười sáu vị Thẩm phán vương, Thánh Thương Barrou?”

Từ lúc Diệp Thiên nhận được lời mời chiến của mười sáu vị Thẩm phán vương, Long Định Thiên cũng đã đề cập đến và nói với cậu sơ qua thông tin của bọn họ.