Cao Thủ Tu Chân

Chương 2075




Chương 2075

La Võng là tổ chức giết người lâu đời đã có hàng nghìn năm, nó tồn tại từ thời Chiến Quốc, tống bộ đã được chuyển từ Hoa Hạ sang phương tây, sát thủ ở đây có ai mà không có sức mạnh kinh thiên động địa và tàn độc đâu chứ?

Levi rất nổi tiếng ở Ba Thành, anh ta cũng đã nghe được từ lâu, vậy lai lịch của Diệp Thiên khiến cho Levi sợ đến mức này còn đáng sợ nhường nào nữa chứ?

Tuy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hứa ở Kim Lăng, nhưng ngay cả một tên sát thủ cao cấp của La Võng cũng có thể lấy mạng anh ta, vậy làm sao anh ta có thể thách thức Diệp Thiên được đây?

Ngay khi đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, Hứa Bác Thuần cứng họng một lúc, không biết nên trả lời thế nào.

Diệp Thiên liền uống thêm một ngụm, ly rượu đỏ cũng đã cạn đáy, sau đó lạnh lùng liếc sang Hứa Bác Thuần.

“Còn nhớ những gì tôi đã nói với anh ở cửa chứ?”

“Đây là cơ hội cuối cùng, anh đã bỏ lỡ mất rồi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời liền không thèm quan tâm tới Hứa Bác Thuần nữa, sau đó nhìn sang Levi, bỗng có một luồng khí ép mờ nhạt đấy mọi người xung quanh ra, sau đó rơi vào người Levi, ấn đầu ông ta xuống, toàn bộ chân khí đều bị thu vào trong cơ thể, không thể thi triển được nữa.

“Nếu đã biết tôi, thì nên biết kết quả sẽ như thê’ nào khi xúc phạm tôi!”

“Ông nói xem, tôi nên làm gì với anh ta?”

Levi đổ mồ hôi lạnh, dập mạnh đầu ba cái: “Diệp đế vương, xin cậu bỏ qua cho, tôi thật sự không biết cậu ở đây, đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Lúc nòy trông Levi chẳng giống dáng vẻ của một cao thủ tí nào cả, mà chỉ là một người bình thường đang cố gắng cầu xin cho tính mạng của mình mà thôi.

Những người khác đều Sợ hãi nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, chẳng lễ Diệp Thiên lại dám giết người ở nơi công cộng sao?

“Tôi sẽ không giết ông!”

Diệp Thiên chỉ vào Hứa Bác Thuần: “Là anh ta bảo ông đến đối phó với tôi à, rất đơn giản, nếu như ông giết hắn, thì có thể lấy mạng đổi mạng!”

Sắc mặt Hứa Bac Thuần lập tức thay đổi ngay khi nghe thấy, anh ta gần như quay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp di chuyển thì Levi đã đột nhiên đứng dậy rồi tát anh ta một cái.

Lực mạnh đến mức khiến Hứa Bác Thuần va thẳng vào tường, làm xương thịt vỡ thành vô số mảnh.

Vô số tiếng la hét xuyên thấu bầu trời, ngay cả các vị khách cũng bỏ chạy tứ phía, nhưng Potter Far đã ra lệnh cho nhân viên an ninh kiếm soát trật tự tại hiện trường.

Potter Far nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, cho dù thế nào cũng không thế không tin, nhưng biểu hiện của Levi và cách xưng hô đối với Diệp Thiên cũng đã nói lên rõ thân phận của cậu.

Anh ta siết chặt hai tay, cúi đầu chín mươi độ chào Diệp Thiên.

“Tôi không biết Diệp đế vương tới, lúc nãy do tôi không biết nên đã xúc phạm, mong Diệp đế vương tha cho!”

Diệp Thiên cũng không thèm quan tâm đến anh ta, cậu nhìn sang Lâm Hiểu Nguyễn, cười nhẹ nói: “ở đây không có gì thú vị, tôi về khách sạn trước, cậu cứ chơi tiếp đi!”

Sau khi nói xong, Diệp Thiên liền ung dung bước đi, bỏ qua những ánh mẳt đang nhìn kia, tất cả đều tự động nhường đường cho Diệp Thiên, không ai dám ngán đường cậu dù chỉ nửa giây.

Lâm Hiểu Nguyễn sững sờ ngay tại chỗ, từ dáng vẻ của Levi quỳ lạy Diệp Thiên cầu xin lòng thương xót, cho đến cái chết của Hứa Bác Thuần, tất cả hệt như một giấc mộng, đến bây giờ cô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.