Cao Thủ Tu Chân

Chương 2054




Chương 2054

Bản thân anh ta là con nhà nói, cú đấm này không hề có chút nể nang nào. Kể cả người đàn ông nào cao đến hai mét cũng có thể bị đấm cho gãy mũi ngay lập tức.

Lâm Hiểu Nguyễn phát giác ra hành động của Hứa Bác Thuần nhưng anh ta quá nhanh. Cô †a có muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể hô lên một tiếng.

‘Bụp!

Trông thấy Diệp Thiên như sắp lĩnh trọn cú đấm thì lúc này, một âm thanh nặng nề lại phát ra.

Diệp Thiên chỉ khẽ huơ tay, Hứa Bác Thuần đã kêu thảm, quay về phía sau ba vòng, ngã bịch lên bàn trà ở sảnh.

Bàn trà được làm bằng thủy tinh, vỡ nát vụn khiến cho bao nhiêu người xung quanh đều quay đầu lại xem, họ đều không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Đây là lần đầu tiên!

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chẳng thèm nhìn lấy Hứa Bác Thuần một cái.

“Nếu còn có lần sau thì anh chết chắc!”

Lâm Hiểu Nguyễn đứng bên cạnh Diệp Thiên cũng tỏ vẻ khó hiểu. Hứa Bác Thuần ra tay trước nhưng lại bị đánh bay, ngã đến vỡ đầu chảy máu. Cô ta không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết mơ hồ đi phía sau Diệp Thiên.

ở phía không xa, đúng lúc Catherine dẫn theo vài tên vệ sĩ đi đến, cô ta nhìn thấy toàn cảnh sự việc.

“Quả nhiên tên Diệp Thiên này tuyệt đối không phải người thường!”

Cô ta càng ngày càng hiếu kỳ về thân phận của Diệp Thiên, mà Hứa Bác Thuần ngã trên đất đã lâu nay mới phản ứng lại được.

“Là do tên khốn kia làm á?”

Anh ta run rẩy đứng dậy, lau vết máu tươi trên mặt. Anh ta không những không sợ hãi mà còn càng thêm phẫn nộ.

“Mập mờ với vợ chưa cưới của tao mà còn dám đánh Hứa Bác Thuần này. Mày có là ai đi nữa thì cũng phải chết!”

Anh ta rút điện thoại, gọi cho một mã vùng Ba Thành.

Trên đường phố bên ngoài khách sạn, Lâm Hiểu Nguyễn đi cùng Diệp Thiên. Ánh mắt Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào. Lâm Hiểu Nguyên không nhịn được đành mở miệng nói.

“Diệp Thiên, vừa nãy thật xin lỗi cậu. Xem ra lần này đi cùng cậu đã gây thêm phiền phức cho cậu rồi!”

“Cậu đánh tên ấy chắc chắn sẽ không được yên đâu!”

Cô ta hiểu rõ tính cách của Hứa Bác Thuần, từ trước đến này anh ta có thù tất báo.

“Cô không cần xin lỗi tôi!”

Diệp Thiên lắc đầu: “Lần trước trên máy bay, anh ta đã có ý định này rồi, chẳng qua là không có cơ hội. Lần này anh ta chỉ là mượn cớ để ra tay mà thôi!”

“Cho dù không có cô bên cạnh thì anh ta gặp tôi cũng sẽ tấn công tôi ngay”.

Nói đến đây, cậu liếc nhìn Lâm Hiểu Nguyễn: “Nhưng còn cô, xem ra cũng không hề bằng lòng lấy anh ta nhỉ!”

Lâm Hiểu Nguyễn cúi thấp đầu, bất lực nói: “Có không bằng lòng thế nào đi nữa thì cũng làm gì được đâu. Sự sắp xếp của gia tộc, tôi chỉ có thể nghe theo mà thôi!”