Cao Thủ Tu Chân

Chương 2045




Chương 2045

“Tháp Eiffel sao?”.

Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy thì mừng rỡ: “Đương nhiên không thành vấn đề. Tháp Eiffel ở Ba Thành là nơi du lịch nổi tiếng, dù cậu không nói, tôi cũng phải đi một chuyến. Cứ quyết định vậy đi!”.

Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu.

Trên máy bay, Lâm Hiểu Nguyễn nói chuyện trên trời dưới đất với Diệp Thiên, lại nhắc tới chuyện của gia tộc mình.

Cô ta xuất thân từ nhà họ Lâm ở Kim Lăng. Nhà họ Lâm ở Kim Lăng được xem là mười gia tộc lớn hàng đầu, tài sản hơn một tỷ, nhiều nhà máy dưới trướng sản xuất hàng công nghiệp nặng.

Nhà họ Hứa của Hứa Bác Thuần là gia tộc số một ở Kim Lăng, nghe nói còn có bối cảnh quân đội, cực kì hiển hách.

Cô ta xếp thứ ba trong nhà họ Lâm, trên cô ta còn có hai người anh trai. Cô ta là đứa con gái nhỏ nhất, từ nhỏ được được mọi người trong nhà cưng chiều, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nhưng khi cô ta dần dần trưởng thành, cuối cùng cũng đến bước cô ta phải hi sinh bản thân vì lợi ích nào đó của gia tộc.

Mặc dù nhà họ Lâm sừng sững không đổ, nhưng mấy năm gần đây, công nghiệp nặng không phát đạt cho lắm, cộng thêm nhà nước dốc sức ủng hộ đưa vào sản xuất, phân đi bớt một phần đơn đặt hàng. Nhà họ Lâm không có bối cảnh quân đội hay chính phủ chống đỡ, mấy năm gần đây tài sản co rút lại một khoản lớn.

Ông cụ nhà họ Lâm cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, lập tức quyết đoán, dự định gả Lâm Hiểu Nguyễn cho cậu cả Hứa Bác Thuần của

nhà họ Hứa. Hai nhà liên hôn, nhờ đó mà trèo lên gốc cây to nhà họ Hứa, cùng hưởng tài nguyên.

“Lại là tình tiết này!”.

Diệp Thiên nghe xong thì lắc đầu.

“Sự hưng thịnh của gia tộc dựa vào cuộc hôn nhân của một người con gái, vậy thì có thể duy trì được bao lâu?”.

“Chỉ khi dựa vào bản thân, tự phát triển lớn mạnh thì mới có thể kéo dài mãi mãi. ông nội cô đã gần trăm tuối, lẽ nào không nhìn thấu được điều này sao?”.

Lâm Hiếu Nguyễn hơi bất mãn với giọng điệu của Diệp Thiên, nhưng vẫn bất đắc dĩ giải thích: “ông nội yêu thương tôi nhất, ông ấy cũng không muốn đi đến bước này, nhưng bây giờ quả thật không còn cách nào khác. Bố tôi là người trí thức, không biết làm kinh doanh. Còn bác cả của tôi chỉ treo đầu dê bán thịt chó, treo hờ danh hiệu phó hội trưởng hiệp hội thương mại Kim Lăng mà thôi, thực tế thì không có bao nhiêu năng lực”.

“Mặc dù anh cả và anh hai tôi cũng có chút khả năng, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, không thể cáng đáng nổi việc lớn trong nhà. Lúc này để tôi đi liên hôn là cách duy nhất!”.

Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, không phê bình về chuyện này nữa. Mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện của nhà ai thì nhà nấy tự giải quyết. Cậu quả thật có lòng muốn giúp Lâm Hiếu Nguyễn, nhưng cô ta lại không tin cậu, đương nhiên cậu cũng không cưỡng cầu.

Trò chuyện suốt dọc đường, hành trình mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc. Hai người vừa ra khỏi máy bay,

một cô gái phương Tây tóc vàng mắt xanh đã tiến tới đón.

“Lâm yêu dấu, hoan nghênh cậu đến với Ba Thành!”.

Cô ta nói tiếng Hoa rõ ràng, ôm chầm lấy Lâm Hiểu Nguyễn.

“Catherine, lâu quá không gặp!”.

Lâm Hiểu Nguyễn cũng mỉm cười trả lời. Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Catherine nhìn về phía Diệp Thiên.