Cao Thủ Tu Chân

Chương 2038




Chương 2038

Một âm thanh giòn giã vang lên. Cơ thể Lăng Thanh Long phát ra ánh sáng màu xanh, bàn tay ẩn hiện vảy rồng, sau đó lan khắp cánh tay, vai và cuối cùng là cả cánh tay phải cũng đã hóa thành một cái vuốt rồng màu xanh. Sát khí nguy hiểm dao động.

Mấy người Hoa Lộng Ảnh ở trong khuôn viên nhà họ Hoa cách Diệp THiên không dưới hai trăm mét mà vẫn có thể cảm nhận được sức uy hiếp khủng khiếp khiến cho bọn họ thở cũng thấy khó khăn.

“Trong đám mây rốt cuộc là người như thế nào vậy, sức mạnh thật đáng sợ, cứ như bị một con rồng khổng lồ nhìn chăm chăm ấy!”

Hoa Lộng Ảnh cảm thấy kinh hãi, Diệp Thiên thì phai không thấy bóng dáng đâu khiến cô cảm thấy không hay.

Trong vung sương dày đặc, Diệp Ihiên chậm rãi quay người, cậu cảm nhận được chiến ý dâng lên từ Lăng Thanh Long. Cậu đanh mắt.”

“Nói đúng chỗ đau nên ông xấu hổ quá đâm ra tức giận à?”

Cậu khẽ nhếch miệng cười, đôi mắt lấp láy: “Muốn ra tay thig tôi sẽ đáp ứng theo yêu cầu. Trận chiến vương cấp sớm muộn cũng diễn ra thì tôi cũng không ngợi để nó bắt đầu từ hôm nay đâu!”

Lăng Thanh Long có tu vi hoàng cấp chí cường, vượt qua cả hoàng cấp đỉnh phong, đã đạt tới một cảnh giới thần minh nhưng Chân Vũ Tiệt Thiên

Kiếm lại nằm trong tay Diệp Thiên thì cậu có gì phải sợ chứ?

Khí tức của hai bên va chạm trong vùng sương mù, bầu trời nổ tung, không ngừng biến hóa, những người dân phía dưới nhìn lên chỉ cảm thấy mây mù biến đổi, không ngừng thay đổi hình dạng nên đều chậc chậc cảm thấy tò mò. Bọn họ căn bản không biết rằng có hai người tuyệt đỉnh võ thuật đang đấu nhau.

“Ầm!

Tiếng nổ vang vọng trong không gian, Lăng Thanh Long phát ra ánh sáng xanh xung quanh, chèn ép lực tinh thần của Diệp Thiên. Dù Diệp Thiên rơi vào thế hạ phong nhưng cũng chỉ là nhất thời. Ánh sáng xanh của ông ta dù có

mạnh nhưng cũng không thể nào tiến công liên tục, hai người hình thành thế gọng kìm.

Thời gian nhưng ngừng trôi, hai người đều không nói gì, sau ba phút, sự tức giận trong đôi mắt Lăng Thanh Long tan ra, ông ta khẽ thở dài.

“Thôi bỏ đi!”

Ánh sáng xanh trên người ông ta dần biến mất. Thấy vậy, Diệp Thiên cũng khiến lực tinh thần tiêu tan, mọi thứ chìm vào im lặng.

Cánh tay phải mọc vảy rồng của Lăng Thanh Long lại trở về bình thường. Ông ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên, đôi mắt vô cùng thản nhiên.

“Diệp Lăng Thiên, mặc dù cậu nói có lý nhưng con người mỗi người có một lý tưởng riêng, con đường tu tiên không hề có đúng sai!”

Ông ta chắp tay sau lưng và bay về phía trước.

“Cậu không muốn tham gia đó là tự do của cậu nhưng cần phải rõ một điều, ở địa cầu này – nơi văn minh lạc hậu, muốn tu tiên, dựa vào bản thân thì đúng là điều ngu ngốc.

“Chỉ có đi theo những kẻ mạnh của tiểu thế giới kia thì mới có thể thật sự bước vào con đường tu tiên, cậu tự sắp xếp cho mình đi!”

Diệp Thiên với vẻ mặt bình tĩnh, nghe Lăng Thanh Long nói xong thì giọng nói của cậu trở nên mỏng như tơ và đi vào tai của Lăng Thanh Long.