Cao Thủ Tu Chân

Chương 1985




Chương 1985

Tu vi của bọn họ đã đạt đến hoàng cấp, còn chỉ có thể đủ để ngăn chặn, những võ giả Đảo Quốc có tu vi kém hơn bọn họ, ai nấy đều mặt mày biến sắc, nhăn nhó ôm đầu gào thét.

Còn có người nghiêm trọng hơn, các hốc mắt, mũi, tai, miệng đều chảy toàn máu tươi, mất đi thần trí.

Ma âm này tấn công đồng đều đến tất cả những người có mặt trong đền thờ thần Gaya.

Phía sau cách Diệp Thiên không xa là Cố Giai Lệ, cậu cảm nhận được sự lan tỏa của sức mạnh tinh thần của thần Thiên Chiếu, thế là hai mắt đanh lại, tia sáng trong mắt lóe ra, sức mạnh tinh thần cuồn cuộn phun ra như nước sông chảy mạnh, va chạm vào sức mạnh tinh thần của thần Thiên Chiếu.

“Rầm!”.

Trong bóng tối, không gian rung lắc không ngừng, giống như hai ngọn sóng khổng Tô vỗ mạnh vào nhau.

Ma âm được lớp khí đen đặc bao quanh, ngang hàng với sức mạnh tinh thần lóng lánh màu vàng của Diệp Thiên, hai bên va đập thôn tính lẫn nhau, sau đó, ánh sáng sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đột nhiên tăng mạnh.

Trong màn khí đen, thế mà lại truyền ra tiếng kêu thét thê thảm, giống như ác ma đang kêu khóc, âm thanh vô cùng chói tai.

Cùng lúc đó, làn sóng ma âm cũng bắt đầu rút lui từng chút một, hoàn toàn bị sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên áp chế.

Cảm nhận được sức mạnh tinh thần lớn mạnh như biển cả của Diệp Thiên, hai mắt thần Thiên Chiếu hơi nheo lại, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó thò mạnh bàn tay móng vuốt ra quàng vào trong không trung.

Khí đen rộng lớn lại một lần nữa cuồn cuộn ra, hội tụ vào giữa hai bàn tay móng vuốt của hắn, cuối cùng hội tụ thành một khối khí màu đen.

Khối khí ban đầu chỉ to bằng cái đĩa, nhưng sau khi khí đen tuôn trào ra, khiến khối khí đó nhanh chóng to lên, cuối cùng đã trở thành một vòi rồng đen kịt, sau đó được hắn ném ra.

Vòi rồng vút qua đỉnh núi Thiên Lâm, những nơi nó đi qua cỏ cây đều héo khô, cho dù là người hay vật đều bị cuốn vào bên trong và bị nghiền nát vụn, hoặc bị khí đen nuốt chửng.

Vòi rồng màu đen chỉ trong tích tắc đã đến phía trước cách Diệp Thiên vài trượng.

“Hội tụ!”.

Diệp Thiên không động đậy, chỉ khẽ nói ra hai từ, giữa hai mắt cậu đột hiện hiện ra hai lưỡi kiếm màu vàng kim, hai hợp thành một, biến thành lưỡi kiếm hội tụ toàn bộ sức mạnh tinh thần.

Lưỡi kiếm sức mạnh tinh thần xé rạch gió, điểm vào ngay sát vòi rồng màu đen khổng lồ kia.

“Xẹt xẹt!”.

Khi hai bên va chạm vào nhau, vô số đốm lửa tóe lên, cát bụi dưới đất bay lên mù mịt thành tầng tầng lớp lớp, ngọn núi Thiên Lâm to lớn như thế bị che mất đi một nửa.

Ba vị quỷ thần mặt mày sửng sốt, sự đối đầu đáng sợ như vậy, cả đời này bọn họ chưa gặp được mấy lần, thực sự khiến người ta cảm thấy không dám xem tiếp nữa.

Đây đã không còn là phạm trù kỹ năng võ thuật nữa, mà là siêu thoát khỏi kỹ năng võ thuật, leo lên tầm vóc của pháp thuật, đây chính là sự đối đầu giữa hai pháp thuật đỉnh cao thực thụ.

Lưỡi kiếm của sức mạnh tinh thần màu vàng kim mà Diệp Thiên phóng ra va đập vào vòi rồng màu đen, hai bên không ai nhường ai, cả một vùng trời trở nên xơ xác tiêu điều.

Biếu cảm của thần Thiên Chiếu không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã dấy lên sự kinh hoàng, hắn dùng sức mạnh của Đại Xà liền có thể thi triển pháp thuật mạnh nhất mà hắn đạt được để tấn công, nhưng không ngờ vẫn bị Diệp Thiên đỡ được.

“Xem ra đây đã là cực hạn của ông rồi!”.