Cao Thủ Tu Chân

Chương 1963




Chương 1963

Ông ta nắm cây Bạch Nhận đã hư hỏng nặng, cơn phẫn nộ trong lòng đã không thể kìm chế thêm nữa.

Bất kế là đối với Võ Đằng Nguyên hay là thần Gaya, những gì bọn họ gặp phải hôm nay đều là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời.

“Tuyệt chiêu của ông đã bị tôi phá, ông còn dư lại được gì?”.

Diệp Thiên chẳng hề để tâm đến ông ta, cho dù thần Gaya và Võ Đằng Nguyên có nhờ vào thế hiểm trở cố gắng chống đỡ thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Màu tím xanh của băng đột ngột bùng lên trên người Võ Đằng Nguyên, linh thể của thần Gaya thoát ra khỏi ông ta, sắc đẹp tuyệt trần hiển hiện trên thế gian.

Ánh mắt giận dữ của cô ta lướt qua người Diệp Thiên, sau đó quay đầu nhìn bầu trời phía xa, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Chốc lát sau, cô ta bỗng nhiên cất cao giọng nói, phát ra tiếng kêu sắc bén giống như trăm quỷ gào khóc.

“VÙ!”.

Sóng âm vang vọng bầu trời, lan về phương xa. Trong phút chốc, ánh mắt Diệp Thiên hơi biến đổi, cũng quay đầu nhìn vào sâu trong đỉnh mây trên trời, hai mắt khẽ nheo lại.

“Hửm?”.

Cậu có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc sóng âm của thần Gaya truyền ra, ba luồng khí tức ở ba nơi khác nhau cùng chạy đến bên này với tốc độ cực kì nhanh.

Ba luồng khí tức với thuộc tính sức mạnh khác nhau, nhưng đều vô cùng mạnh mẽ. Bất cứ khí tức nào cũng không thua kém thần Gaya ở thời kì hùng mạnh nhất. Một trong số đó còn vươt trôi hơn hẳn.

“Diệp Lăng Thiên, cậu có gan xâm nhập Đảo Quốc, hôm nay cậu sẽ được biết thế nào là cao thủ chân chính của Đảo Quốc!”.

“Dù cậu có mạnh thế nào chăng nữa, đền thờ Gaya cũng sẽ là nơi chôn thân của cậu!”.

Thần Gaya mỉm cười, gió lạnh thổi tới từng đợt, gió mây trên trời biến đổi. Ba luồng sáng cũng theo đó đuổi tới, đứng trển đỉnh mây.

Vô số người ngẩng đầu nhìn lên, đa số võ giả Đảo Quốc đều không hiểu ra sao, không biết ba người này có lai lịch thế nào. Nhưng điều đó không cản trở bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ áp chế đất trời của ba người.

Một người đàn ông trong số đó mặt mày tuấn tú, hai mắt tỏa ra ánh sáng, giống như hai vầng mặt trời chiếu rọi thế gian. Trên đỉnh đầu người này có một lăng kính hình tròn treo lơ lửng, tỏa ra Thánh quang, giống như thiên thần mặt trời, phổ độ chúng sinh.

Khi nhìn thấy người này, con ngươi của vị vương cấp chín sao đang xem chiến bỗng co lại.

“Đó là… thần Thiên Chiếu sao?”.

Trong lòng ông ta như có sóng to gió lớn, không kìm được nhìn sang người thứ hai.

Đó là một cô gái cao lớn đeo mạng che mặt, cô ta khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, vầng sáng quanh người nhấp nháy, giống như đế vương thời cổ đại.

Một luồng gió nhẹ thổi qua, vén mạng che mặt của cô ta lên, để lộ đôi mắt tà ác. Trên trán cô ta có một chiếc sừng nhỏ vô cùng bắt mắt. Bàn tay cô ta thò ra dưới tay áo dày cộm, lấp lánh ánh sáng đen sẫm, ra là những lớp vảy dày nặng.

Quái dị nhất là miệng cô ta giống như bị dị tật bẩm sinh, to rộng hơn người bình thường. Hơn nữa, hai bên khóe môi cô ta nứt ra, trong lúc đóng mở có thể thấy rõ vòm miệng to như chậu máu…

“Liệt Khẩu Nữ?”.

Vị vương cấp chín sao kia hít một hơi khí lạnh, nhìn sang người thứ ba.

Đó là một đứa trẻ trông chưa tới mười tuổi, da dẻ màu đồng cổ, trông có vẻ cực kì quái dị.