Cao Thủ Tu Chân

Chương 1961




Chương 1961

Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, hai mắt nheo lại.

Con Mắt Phá Nguyên của cậu quả thật có thể quét sạch tất cả ảo ảnh, nhưng nó chỉ giúp cậu phân biệt rõ chân thân ở đâu, chứ không thể ngăn cản Võ Đằng Nguyên di chuyển tức thời giữa các phân thân.

Trong khoảnh khắc ông ta di chuyển, cậu cũng không thể bắt được.

“Di chuyển chân thân?”.

Cậu nhìn về phía chân thân duy nhất của Võ Đằng Nguyên, bỗng nhếch miệng cười.

“Trong số một nghìn ảo ảnh này, ông có thể tùy ý di chuyến vị trí chân thân, né tránh đòn tấn công của tôi, đúng là nan giải”.

“Nhưng nếu như tôi đồng thời tấn công cả một nghìn phân thân của ông thì làm sao ông di chuyến?”.

Võ Đằng Nguyên hơi sửng sốt, quái lạ hỏi: “Cậu nói gì?”.

Diệp Thiên không trả lời, chống một tay xuống đất. Một luồng khí tức nóng cháy từ lòng bàn tay cậu bùng lên, ngọn lửa rực rỡ bốc cháy.

“Phệ Thiên Long Diệm, phá nguyên thăng hoa!”.

Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ngọn lửa dưới lòng bàn tay lan tràn ra mặt đất, chỉ trong thoáng chốc đã che phủ toàn bộ chu vi mấy chục trượng trên mặt đất, lập tức biến thành một vùng đất khô cháy.

Nhiệt độ nóng rực lan tỏa khắp đất trời. Võ Đằng Nguyên nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

“Rồng lượn chín tầng trời, mưa lửa

rơi!”.

Diệp Thiên nhấc tay lên, giống như một vị thần của lửa. Sóng lửa ở bên dưới thuận thế dâng vọt, hóa thành cột lửa cao mấy chục trượng chọc thẳng lên trời.

Trên bầu trời cao, cột lửa chọc thẳng tầng mây, sau đó bùng nổ trên khoảng không của nghìn lớp ảo ảnh băng.

Vô số ngọn lửa trút xuống như mưa, từ chân trời tản ra. Mỗi một đốm lửa đều có tốc độ nhanh như tia chớp, ở xa nhìn lại giống như một ngọn núi lửa nhỏ phun trào.

“Ầm ầm!”.

Diệp Thiên một tay chống trời, chân đạp đất, ánh mắt lạnh nhạt. Vô số hạt mưa lửa từ trên trời đổ xuống, thoáng chốc bao trùm khu vực có một nghìn lớp ảo ảnh băng.

“Vù!”

Một bóng người lướt nhanh ra ngoài từ trong cơn mưa lửa đầy trời, áo quần dính đầy đốm lửa, cực kì nhếch nhác, chính là Võ Đằng Nguyên.

Nếu không phải ông ta cảm tri cực mạnh, trong thoáng chốc dùng chân nguyên và khí tức hàn băng vốn có để bảo vệ cơ thể, xông ra khỏi phạm vi bao phủ của mưa lửa, thì e rằng lúc này ông ta đã bị đốt cháy toàn thân.

“Thằng nhóc đó học được đòn tấn công bằng lửa trong phạm vi lớn thế này từ đâu? Lẽ nào cậu ta cũng là bậc thầy pháp thuật? Hoặc là người có siêu năng lực nguyên tố lửa? Sao có thế như vậy?”.

Võ Đằng Nguyên liên tục lùi ra xa, không thể kìm chế sự kinh hãi trong lòng.

Ông ta bỗng phát hiện mình đang đối mặt với một con quái vật thực thụ, không thể dùng lẽ thường để định luận.

Lúc này, đầu tóc Võ Đằng Nguyên đã bị cháy sém một mảng, áo quần thủng lỗ chỗ. Tay áo bên trái của ông ta đã bị thiêu rụi, để lộ cánh tay trái gầy trơ xương.

“Nghìn lớp ảnh ảnh băng không đỡ nổi một đòn!”.

Diệp Thiên bay lên không trung, khẽ lắc đầu, giọng điệu khinh thường.