Cao Thủ Tu Chân

Chương 1958




Chương 1958

Chỉ có một trong số các vương cấp chín sao đang im lặng theo dõi trận chiến, tuy không mạnh bằng thần Gaya nhưng lại là nhân vật cùng thời đại với thần Gaya, đương nhiên sẽ biết được giới hạn của thần Gaya, trước khi bước vào con đường tà đạo thì thần Gaya đã từng là một ninja mạnh mẽ.

Ba, sáu, mười hai….

Võ Đằng Nguyên hoàn toàn không động đậy, nhưng hình dáng của ông ta đã biến thành ba, sau đó ảo ảnh liên tục nhiều lên theo bội số hình học, mỗi phân thân đều giống hệt như Võ Đằng Nguyên, không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Trong vòng vài chục giây, có gần một ngàn ảo ảnh đã xuất hiện trên bầu trời, tạo thành một vòng cung vây lấy Diệp Thiên, và điều đáng ngạc nhiên chính là tất cả đều cầm trong tay một thanh Bạch Nhẫn bị gãy.

“Diệp Lăng Thiên, nhẫn thuật của tao đã im hơi lặng tiếng cả trăm năm rồi, nhưng không ngờ người đầu tiên để tao phải sử dụng nhẫn thuật một lần nữa lại chính là mày, một kẻ đến từ Hoa Hạ!”

“Cũng được thôi, tao sẽ đế mày chết vì kiệt sức ớ trong nghìn lớp ảo ảnh băng của tao!”

Hàng ngàn Võ Đằng Nguyên nói chuyện cùng lúc, âm thanh tầng tầng lớp lớp, nửa nam nửa nữ, khiến cho Diệp Thiên nheo mắt lại.

“Không hổ danh là thần Gaya, Ảo Ảnh Phân Thân Chi Thuật lại mạnh đến mức này, không ngờ trăm năm sau không còn phân thân thành trăm mà là thành nghìn!”

Các vương cấp chín sao thần sắc nặng nề, bọn họ cảm nhận được tử khí áp chế từ trong ảo ảnh băng nghìn lớp.

Các phân thân chồng chéo lên nhau của Võ Đằng Nguyên đều rất mạnh mẽ, rất nhiều võ giả Kitetsu chỉ cần nhìn thấy thôi thì tinh thần chiến đấu của bọn họ đã hoàn toàn tan biến, nổi cả da gà, đây cũng giống như việc giao đấu với hàng nghìn cao thủ hoàng cấp cùng một lúc.

“Anh Diệp Thiên!”

Mặc dù Cố Giai Lệ rất ít khi phải chứng kiến một màn đối đầu kinh ngạc như vậy, nhưng lúc này cô cũng nhận ra được Diệp Thiên đang phải đối đầu với một kẻ địch vô cùng mạnh, trong mắt cô chợt hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Thiên bị hàng nghìn ảo ảnh băng vây quanh, cậu nhìn tứ phía đều là ảo ảnh phân thân của Võ Đằng Nguyên.

“Xoẹt!”

Ngay lúc này, tất cả ảo ảnh phân thân đồng thời vung kiếm lên.

Kiếm khí vô hình bao lấy vòng vây, trong tích tắc, cả quần áo của Diệp Thiên đều bị cắt rách, thiếu mất một miếng.

“Hừm!”

Cậu hừ lạnh một tiếng, hai chân hơi co lại tạo hình dáng ngồi xổm, chân nguyên mạnh mẽ cùng với nguyên khí trời đất vây quanh, hình thành một vòng canh khí ngưng tụ.

“Keng!”

Mỗi kiếm khí vô hình chém tới đều bị canh khí bảo vệ của Diệp Thiên chặn lại, phát ra âm thanh vang vọng, hết kiếm khí này đến kiếm khí khác quét qua vô cùng ác liệt, đánh mạnh vào canh khí, những kiếm khí này không biết từ đâu đánh tới, nhưng các góc độ vô cùng phức tạp và sắc bén.

“Diệp Lăng Thiên đã rơi vào thế bị động, hoàn toàn chỉ có thế phòng thủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc hắn chết cũng chỉ là sớm muộn mà thôi!”

Nhiều võ giả của Đảo Quốc đã thấy được tình hình bên trên sân, trong lòng thoáng mừng thầm.