Chương 1951
Hai mắt Diệp Thiên sáng rực, trực tiếp nhìn về phía thần Gaya, thần Gaya lập tức bị một cỗ linh lực dày đặc bao phủ.
Trước mặt thần Gaya là một dấu vết kỳ lạ được ngưng tụ từ ánh sáng của thần, nó xuất hiện từ trong không khí, tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc.
Đây là đồng thuật mà Diệp Thiên mới học được sau khi tiến vào cảnh giới phá nguyên, dùng sức mạnh tinh thần ngưng tụ đế tấn công, xuyên qua cơ thể con người, trực tiếp đả thương linh hồn, đối mặt với thần hồn.
Đồng thuật này cậu tạm gọi là “Con
Mắt Thí Thần”!
Nhiều kẻ mạnh của gia tộc Võ Đằng đến sau liền nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời, tất cả đều cảm thấy đầu óc như quay cuồng, toàn thân hỗn loạn, không thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh và cả bản thân mình.
Còn thần Gaya đầy tự tin vì đã có thể đánh lui được Diệp Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
“Làm sao có thể?”
Thần Gaya tự cảm nhận được bản thân hoàn toàn hợp với cơ thể của Cố Giai Lệ, nhưng lúc này thần hồn của cô ta lại đang bắt đầu tách khỏi thể xác của Cố Giai Lệ, Cố Giai Lệ vốn là một linh hồn đang ngủ say, nhưng cũng thức tỉnh rất nhanh, sức mạnh khống chế của cô ta đối với cơ thể Cố Giai Lệ càng lúc
càng nhỏ, và sau cùng đã hoàn toàn mất đi sự khống chế.
“Không thể nào!”
Khó có thể tưởng tượng được bản thân lại bị một linh hồn nhập thể, cho dù có là hoàng cấp cũng không thể khiến cô ta chủ động rời khỏi thân thể này được, nhưng khi ở trước thần ấn từ đôi mắt Diệp Thiên, cô ta lại không thể kiểm soát được nữa, gần như phải tách khỏi cơ thể này rồi.
Sự biến chuyển này làm cho Võ Đằng Nguyên hoàn toàn bị sốc, tuy bị thương nặng nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được linh hồn của thần Gaya đang bị kéo ra khỏi cơ thể của Cố Giai Lệ bởi một sức mạnh kỳ lạ mà ngay cả bản thân ông ta cũng không thể tưởng tượng được.
“Chiếm dụng cơ thể, muốn được tái sinh, nhưng đáng tiếc cô đã chọn nhầm người rồi!”
“Mau cút ra đây!”
Diệp Thiên hét lên, ánh sáng trên thần ấn lại càng sáng hơn, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một linh hồn có màu xanh băng thoát ra khỏi cơ thể Cố Giai Lệ.
Đôi mắt của Cố Giai Lệ cũng từ màu xanh băng trở về đen sẫm, ánh mắt cô sáng trở lại, nhìn thấy Diệp Thiên đứng cách đó không xa, Cố Giai Lệ đột nhiên kêu lên.
“Anh Diệp Thiên?”
Linh thế thần Gaya đã thoát khỏi cơ thể vẫn còn đang sốc và không cam tâm, ngay khi khí tức vừa giảm xuống, cô ta liền một lần nữa xâm nhập vào cơ thể
Cố Giai Lệ.
“Muốn chết à!”
Ánh mắt Diệp Thiên vẫn không có gì thay đổi, lúc này thần ấn đã biến mất, trước khi thần Gaya kịp xuất hiện bên cạnh Cố Giai Lệ thì Diệp Thiên đã bước đến cho cô ta một chưởng.
Một chưởng của Diệp Thiên không chỉ ngưng tụ sức mạnh của chân nguyên, mà còn gồm cả sức mạnh tinh thần không giới hạn của cậu, linh thể của thần Gaya lập tức bị một chưởng của Diệp Thiên đánh bay về phía sau, làm cho vô số ánh sáng xanh lam rơi xuống đất.
Cảnh tượng này khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, Diệp Thiên ép được thần Gaya ra rồi còn cứu được Cố Giai Lệ, sau đó lại đánh lui cô ta trong nháy mắt, quả đúng là như thần như quỷ.
“Con bé này, anh xin lỗi, anh đã không chăm sóc em tốt, làm em phải chịu khổ rồi!”