Cao Thủ Tu Chân

Chương 1941




Chương 1941

Một khi thần Gaya lấy lại được thân xác đồng nghĩa với một vị vương cấp đã trở lại, sức mạnh gia tộc Muto sẽ khó mà tưởng tượng nổi!

Hai cô hầu gái liên tục chúc mừng cô ta, bọn họ đang định cởi quần áo cho cô ta thì đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, gió mạnh điên cuồng đánh thẳng vào.

Phòng bao của nhà chứa bị bể ra cả một lỗ hổng, một bóng người cao lớn bước trên không, mặt mày sắc như kiếm.

“Tôi chỉ nói một lần, giao Cố Giai Lệ ra đây, nếu không, gia tộc Muto hôm nay sẽ bi tiêu diêt!”

“Rầm!”.

Bức tường bị nổ thành vô số mảnh vụn, lộ ra một lỗ hổng khổng lồ, một thanh niên đứng sừng sững trên không, ánh mắt sáng như sao.

“Tôi chỉ nói một lần, giao Cố Giai Lệ ra đây, nếu không gia tộc Võ Đằng sẽ bị hủy diệt ngay trong ngày hôm nay!”.

Người thanh niên chính là Diệp Thiên, cậu thi triển cửu Chuyển Phong Lôi Bộ đến cực điểm, chỉ chưa đầy mười phút, cơ thể đột phá âm chướng, vượt qua hải dương, đến thẳng cửu Châu Đảo Quốc.

Trên đường đến, cậu đã nhận được thông tin từ chi nhánh cửu Châu của Tập đoàn Lăng Thiên, biết được vị trí chính xác của Võ Đằng Anh Tử, nên đến thẳng đó luôn.

Ánh mắt Võ Đằng Anh Tử hơi rung, cảm thấy vô cùng chấn động, tu vi của cô ta vừa bước vào cảnh giới siêu phàm, là tiếu thư của gia tộc Võ Đằng, một trong những gia tộc thần thị mạnh nhất Đảo Quốc, cô ta không chỉ giỏi về sử dụng mánh khóe, mà thiên phú về võ thuật cũng vô cùng đáng sợ, năm nay mới chỉ 22 tuổi đã tu thành tuyệt học gia truyền là Phệ Hồn Tuyệt Ảnh Thủ, nhìn khắp lớp trẻ trong gia tộc Võ Đằng, cô ta tuyệt đối là người đứng top 5 về thiên phú trong lịch sử.

Nhưng cho dù mạnh như cô ta thì lúc này đứng trước người thanh niên từ trên trời bay xuống kia cũng cảm nhận được một cảm giác sợ hãi như bị đánh bại, khiến cô ta khó nói nên lời.

“Cậu là ai?”.

Võ Đằng Anh Tử không hề trả lời, chỉ trầm giọng hỏi.

“Trả lời sai rồi!”.

Người vừa đến chính là Diệp Thiên, cậu sa sầm lại, một tay nắm một cái, sức mạnh vô hình kéo Võ Đằng Anh Tử từ trong phòng ra, khiến hai cô gái bên cạnh đều sững sờ.

Ngón tay cậu điểm vào chỗ đầu gối của Võ Đằng Anh Tử.

Võ Đằng Anh Tử kêu lên đau đớn, rồi quỳ luôn xuống đất, một chân đã bị tàn phế.

“Cậu dám làm tôi bị thương, tôi là người của gia tộc Võ Đằng đó!”.

Võ Đằng Anh Tử cố nhịn đau, tức tối nói, cô ta không hiểu bản thân dù sao cũng là một người con gái xinh đẹp, đa số đàn ông khi nhìn thấy cô ta đều thương xót ái mộ, nhưng trong mắt Diệp Thiên, cô ta chỉ nhìn thấy một vẻ lạnh tanh!

Diệp Thiên để ngoài tai những lời cô ta nói, lại dùng tay điểm mộ cái.

Chân còn lại của Võ Đằng Anh Tử lại bị phế nốt, cô ta quỳ hai chân xuống đất, khuôn mặt mang vẻ hốt hoảng cực độ.

Kiểu bất chấp, lạnh lùng vô cùng như Diệp Thiên khiến cô ta cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng, nhất là tu vi ở cảnh giới siêu phàm của cô ta thế mà lại không có chút sức lực nào để chống lại Diệp Thiên, khiến cô ta càng thêm tuyệt vọng.

“Tôi cần câu trả lời!”.

Một tay Diệp Thiên bóp cằm cô ta nhấc lên trên không, ánh mắt lạnh lùng đến tột độ.