Cao Thủ Tu Chân

Chương 1938




Chương 1938

Nhưng Long Định Thiên lại nói cậu không thể đến thế giới nhỏ trong sáu tháng, dù là tâm cảnh cảnh giới phá nguyên của cậu cũng không thế giữ bình tĩnh.

“Vì lối vào của thế giới nhỏ chỉ mở mỗi năm một lần với bên ngoài”.

Long Định Thiên trầm giọng nói: “Con đường võ thuật khó khăn nghìn trùng, võ giả hoặc là sức mạnh tinh thần tu luyện đến mức độ nào đó mới có thể có khả năng mở ra không gian, mà thế giới nhỏ là do các cường giả có năng lực mạnh nhất cùng nhau mở ra ớ thời kỳ thượng cổ, để cho con cháu đời sau của họ sinh sống tu luyện”.

“Thế giới nhỏ vào giới thế tục là hai hệ thống không gian khác nhau hoàn toàn, muốn vào được thế giới nhỏ, một là xuyên vào trong sự hỗn loạn của không gian, trong trường hợp này ngươi xuyên qua gần như có thể sẽ chết, hơn nữa chưa chắc có thể đến nơi thành công”.

“Còn một con đường khác chính là người giữ cửa của thế giới nhỏ chủ động mở cánh cổng đi đến thế giới nhỏ, nhưng chỉ có người trong thế giới nhỏ thông báo với người giữ cổng bằng thủ pháp đặc biệt thì người kia mới chủ động mở cửa, còn người ngoài đến thì dù có tìm mọi cách cũng không thể khiến người giữ cửa đáp lại”.

“Cơ hội duy nhất của cậu là đợi sáu tháng sau, ngày hai mươi tháng mười hai âm lịch, lúc đó mới là lúc thế giới nhỏ mở lối ra mỗi năm một lần”.

Ánh mẳt Diệp Thiên khẽ ngưng, bàn tay hơi run.

“Sáu tháng sau à?”

Cậu hít sâu một hơi, sắc mặt đã bình tĩnh lại nhưng trong lòng như thiêu đốt.

“Mẹ, mẹ nhất định phải đợi con”.

Trong một gian phòng thiếu ánh sáng trên đảo cửu Châu, Đảo Quốc.

Người phụ nữ mặc kimono, vóc người thon thả, tôn kính quỳ trên tấm thảm, trước mặt cô ta là một bức tượng điêu khắc hung dữ và đáng sợ.

Người phụ nữ cúi thấp người xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là lúc này nó lại hơi vặn vẹo dưới sự phản chiếu của ánh đèn.

“Đại nhân Gaya, trước đó không lâu tôi gặp một cơ thể thuần âm”.

“Cuối cùng cũng tìm được cơ thể trăm năm cho người”.

“Ngày mai tôi sẽ mời cô ta đến buổi công diên đền thờ dưới danh nghĩa của gia tộc Muto, đến lúc đó là thời khắc đại nhân quay về đỉnh vinh quang”.

Bức tượng đồng trước mặt cô ta không phản ứng lại, nhưng trong căn phòng tối tăm lại đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ thích thú như thú dữ, như cô hồn âm binh.

Người phụ nữ lại bái lạy tượng đồng rồi mới đứng lên rời đi, ra khỏi căn phòng, cô ta quay đầu lại nhìn một tấm ảnh được treo trên tường, đó là poster tuyên truyền buổi công diễn của đền thờ ngày mai.

Người phía trên chính là ca sĩ đang nổi tiếng của Hoa Hạ, Cố Giai Lệ.

Sau khi gặp mặt Long Định Thiên, Diệp Thiên không quay lại ký túc xá đại học mà đến biệt thự hoàng gia thủ đô mà Ngô Quảng Phú đã sắp xếp cho cậu.

Biệt thự hoàng gia trang trí nhã nhặn, theo phong cách Hoa Hạ cổ phong, Diệp Thiên ngủ một đêm ở biệt thự, lúc này đang ngồi tựa trên ghế dài, nhìn lên trần nhà trạm long trổ phượng.

“Sáu tháng sao?”, Cậu thì thầm khẽ nói, sáu tháng này, đủ đế xảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, nhưng cũng như Long Định Thiên nói, bây giờ cậu không có cách nào tiến vào thế giới nhỏ.