Cao Thủ Tu Chân

Chương 1929




Chương 1929

Lý Bác Lượng là giám đốc điều hành khu vực Cảng Đảo của tập đoàn Lăng Thiên, nắm quyền hành trong tay, ngay cả quan chức địa phương cũng chưa chắc dám làm khó anh ta vậy mà lúc này anh ta giống như bị rơi vào hầm băng vậy.

Bên trong phòng CEO, nhiệt độ dường như bị sụt giảm, áp lực chèn ép khắp căn phòng, anh ta liếc nhìn người thanh niên đang đứng bên cửa sổ và khẽ run rẩy.

Tới lúc này, anh ta mới hiểu ra người thanh niên giàu có toàn cầu này đáng sợ tới mức nào.

Diệp Thiên đanh mắt, một dòng tin nhắn của Hoa Lộng Ảnh khiến cậu không thể rời mắt.

“Cô Thi Tú Vân đã bị một người thần bí đưa đi rồi, sao anh vẫn chưa về?”

Dòng tin chỉ có vài câu ngắn ngủi nhưng khiến cậu cảm thấy bị kích động vô cùng.

“Rắc rắc!”

Âm thanh giòn giã vang lên, chiếc điện thoại Apple mạ vàng đã bị Diệp Thiên bóp vụn.

“Chuyện ớ cảng Đảo do anh toàn quyền phụ trách, nhà họ Nhiếp nếu không chịu thỏa hiệp thì lấy danh nghĩa của tập đoàn Lăng Thiên khai trừ bọn họ hoàn toàn ra khỏi giới thượng lưu của Cảng Đảo!”

Câu nói truyền tới, Lý Bác Lượng lập tức ngẩng đầu thì Diệp Thiên đã hóa thành một luồng sáng lao lên trời.

Tại đại học Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh đang lạnh lùng từ chối những người mới theo đuổi mình, cô sớm đã cảm thấy vô cùng chán ngán.

Mặc dù trong giới thượng lưu của Thủ Đô, mối quan hệ của Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thiên sớm đã không còn là điều bí mật nên không ai dám xen vào mối quan hệ của họ, tuy nhiên thì trước mặt người đẹp vẫn có những gã không sợ chết, tiếp tục tiến lên.

“Lộng Ảnh, tôi thật sự thích cậu, đây là tranh mà tôi vẻ vì cậu, dù cậu không thích thì cũng mong cậu sẽ nhận lấy!”

“Tôi chưa bao giờ vẽ tranh vì ai, cậu là người đầu tiên!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người đàn ông với vẻ mặt tuấn tú trông thật rạng ngời, có thể nói cũng là ‘hoa nam’ trong trường, nhất là đôi mắt xuất sắc đầy khí chất kia thật sự đúng là một tác phẩm nghệ thuật. Những nữ sinh bình thường chắc chắn sẽ mê đắm với vẻ đẹp đó.

Cậu ta cầm một bức tranh trên tay, trên đó vẽ Hoa Lộng Ảnh trông vô cùng kiều diễm và thoát tục.

Thế nhưng Hoa Lộng Ảnh chẳng buồn nhìn, chỉ lạnh lùng bước đi.

“Tôi đã có bạn trai rồi, mong cậu đừng làm phiền nữa!”

Đối với tình cảm chân thành của đàn ông, cô chẳng có gì rung động. Nhưng cách mà cô từ chối lại không hề khiến đàn ông thấy khó mà rút lui, ngược lại còn cứ bám theo.

“Lộng Ảnh, dù cậu đã có bạn trai thì tôi cũng sẽ không từ bỏ, tình cảm vốn dựa vào đôi bàn tay đi giành lấy mà!”

“Hôm nay không được thì mai, sau này mỗi ngày tôi đều tới tìm cậu!”

Hoa Lộng Ảnh liếc mắt khi nghe thấy vậy. Lần này cô chẳng cả buồn nói, chỉ cười lạnh lùng rồi lắc đầu.

Bên cạnh Hoa Lộng Ảnh, hai cô bạn cùng phòng cảm thấy không nỡ bèn nói với cô: “Lộng Ảnh, mặc dù có bạn trai rồi những nhận tranh thì cũng không sao mà?”

“Dù gì Viên Sùng Quang cũng là tài năng của khoa Nghệ Thuật, bức tranh này rất đẹp. Cậu đã không muốn Sùng Quang bám lấy mình thì nhận đi sẽ khiến cậu ta rời đi, chẳng phải sao?”

Lời khuyên của hai cô bạn cùng phòng không hề khiến Hoa Lộng Ảnh thay đổi chủ ý. Cô chỉ lắc đầu, tiếp tục đi về phía nhà ăn, thanh niên tên Viên Sùng Quang vẫn không từ bỏ, vẫn cứ đi theo và không ngừng nói gì đó.

“Lộng Ảnh, tôi sẽ không từ bỏ, từ hôm nay, cậu đi đâu, tôi sẽ đi theo đó…”