Chương 1923
Chachai kêu lên thảm thiết, hắn không dám ở lại lâu hơn nữa, bèn hóa thành vệt sáng màu nâu chạy đi mất.
“Còn các người? Có ai muốn thử không?”
Diệp Thiên lạnh lùng liếc nhìn bốn người còn lại, bọn họ liền nhanh chóng lắc đầu rồi lui ra phía sau vờ cười.
“Diệp đế vương cứ đùa, chúng tôi chỉ xem náo nhiệt thôi!”
“Nếu Diệp đế vương đã có bảo vật, vậy chúng tôi xin cáo từ!”
Năm người nói xong liền biến mất, còn ba người đạo trưởng Thiên Nhất, Lôi Bắc Minh, Silas bèn cúi đầu trước Diệp Thiên, sau đó tản ra ba hướng.
“Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cuối cùng đã thành rồi!”
Sau khi tám vị vương cấp rời đi, Diệp Thiên mới vuốt ve thanh kiếm cổ mười màu, không sao bỏ xuống được.
Hiện tại sức chiến đấu của cậu hẳn đã mạnh hơn gấp đôi so với trước đây, nếu một tuần trước đấu với Cận Vô Trần ở trạng thái này thi chắc Diệp Thiên còn chẳng thèm dùng đến kiếm, chỉ cần một tia kiếm ý cũng đủ để Cận Vô Trần cúi đầu bái phục.
Ngay lúc Diệp Thiên lau nhẹ lưỡi kiếm, ánh mắt đột nhiên đanh lại, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.
Cách Diệp Thiên chưa tới mười thước chính là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu vàng tím đang sải bước đi tới.
ông ta chỉ chắp tay sau lưng tiến tới, nhưng như thể mọi nguyên khí của đất trời gặp được chủ nhân vậy,
mọi thứ lần lượt dạt ra hai bên, để lộ một con đường không,thể nhìn thấy được bằng mắt thường, cứ như báo trước chủ nhân thật sự đang đến.
Người đàn ông trung niên có gương mặt chữ điền không hề lộ ra vẻ Uy
nghiêm, thậm chí cũng không có quá nhiều điểm nhấn, nhưng lại ẩn chứa thứ gì đó khó giải thích, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi không quên.
“Đã lâu không gặp!”
Ông ta nhìn Diệp Thiên, như thể nhìn thấy một người bạn cũ và nói lại xin chào vậy!
Nhưng khi Diệp Thiên nhìn thấy có người tới, cậu hơi nheo mắt lại, nhưng không hề có ý định chiến đấu mà chỉ để Chấn Vũ Tiệt Thiên Kiếm ra phía sau.
“Long Hoàng?”
Diệp Thiên thu kiếm đứng thẳng, hơi ngẩng đầu lên.
Long Định Thiên giẫm lên không trung mà bước, cuối cùng dừng trước tòa nhà của tập đoàn Lăng Thiên, đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên.
“Đã lâu không gặp!”
Ông ta cười nhẹ với Diệp Thiên, nhưng nụ cười lại không chứa đựng sự ấm áp, ngược lại có chút gì đó gượng gạo.
“Quả thực là đã lâu không gặp!”, Diệp Thiên không chút lay động, cậu điềm đạm nói: “Chắc bây giờ ông đang bận với việc sáp nhập liên minh võ đạo nhỉ, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Long Định Thiên tiến lên một bước, đáp xuống bên cạnh Diệp Thiên, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
“Tôi đến Cảng Đảo lần này là để kêu gọi một người, nhưng lại bất ngờ gặp hiện tượng lạ nên mới đến xem thử, không ngờ là do cậu gây ra à!”
“Kêu gọi?”, Diệp Thiên có hơi tò mò, Cảng Đảo này lớn bao nhiêu mà còn có người đáng để Long Định Thiên xuất hiện ư?