Cao Thủ Tu Chân

Chương 1914




Chương 1914

“Ông Ngụy!”, Diệp Thiên xoa xoa cánh tay: “Nhà họ Cận đã bị tôi loại khỏi địa vị bá chủ cảng Đảo, sau này điều chỉnh cơ cấu của cảng Đảo nếu gặp phải cản trở, chỉ cần đến Tập đoàn Lăng Thiên nói một tiếng là được. Tôi đã dặn dò rồi, bọn họ sẽ giúp đỡ nhà họ Ngụy ở mức cao nhất!”.

Ngụy Phó chắp hai tay, lập tức cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn ân đức của Diệp Đế Vương. Bây giờ tất cả các gia tộc lớn ở cảng Đảo đều đã biết tin tức về trận chiến ớ vịnh Thanh La. Bọn họ biết đằng sau nhà họ Ngụy chúng tôi có cậu, cả cảng Đảo không còn ai dám chống đối nữa, nếu không, tiếp sau nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp sẽ là bọn họ!”.

Diệp Thiên khẽ gật đầu đứng lên, nhìn lướt sang Ngụy Tử Phó, sau đó mỉm cười với Ngụy Phó.

“Ông Ngụy, tôi nhờ ông một chuyện được không?”

Ngụy Phó nào dám từ chối, vội vàng nói: “Cậu cứ dặn bảo, tôi chắc chắn sẽ làm theo!”.

Diệp Thiên mỉm cười, chỉ về phía Ngụy Tử Phó.

“Tôi hi vọng lần sau tới nhà họ Ngụy, người đón tiếp tôi sẽ là cậu Phó!”.

Ngụy Phó hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu ngay lập tức.

“Tôi lấy thân phận người bảo vệ cho nhà họ Ngụy lập lời thề, sau Ngụy Chuy con trai tôi, gia chủ nhà họ Ngụy đời tiếp theo sẽ là Tử Phó!”.

Sau khi nhận được lời bảo đảm của Ngụy Phó, Diệp Thiên vỗ vai Ngụy Tử Phó, đi về phía ngoài trang viên.

Cậu quen biết Ngụy Tử Phó được một tháng. Mặc dù cậu ta luôn dẫn cậu lui tới những nơi chơi bời trai gái, nhưng từ lâu Diệp Thiên đã nhìn ra Ngụy Tử Phó mới là người giấu tài, giỏi che giấu bản thân. Trên thực tế, việc gì cậu ta cũng

quan sát thấy hết, nhớ rõ trong lòng, là một nhân vật trí tuệ chân chính, có thể kiểm soát toàn cuộc.

Chẳng qua trên cậu ta còn có một người anh lớn là Ngụy Hải. Xưa nay nhà họ Ngụy luôn đặt con trưởng lên hàng đầu, anh cả nắm quyền, cho nên cậu ta mới che giấu bản thân, tình nguyện biến mình thành một kẻ ăn chơi trác táng, không quan tâm việc của gia tộc. Nhưng thật ra trong lòng cậu ta mang đầy hoài bão.

Diệp Thiên dặn dò Ngụy Phó chuyện này là để cho cậu ta một cơ hội thể hiện tài năng.

Ngụy Tử Phó sững sờ tại chỗ, mười mấy giây sau, cậu ta ngân ngấn nước mắt, hét lớn với bóng lưng của Diệp Thiên.

“Anh Thiên, anh nhất định phải quay lại đấy! Đến lúc đó, tôi vẫn sẽ dẫn anh đến câu lạc bộ, cho anh tùy ý lựa chọn người mẫu, ngôi sao gì đó. Chỉ có tôi và anh, hai anh em chúng ta thôi!”.

Trong lời nói của cậu ta ít đi mấy phần hời hợt, nhiều thêm sự lưu luyến và tình nghĩa.

Lần này, Diệp Thiên không từ chối, mà vẫn quay lưng về phía Ngụy Tử Phó khẽ gật đầu.

“Được, lần sau đến, tôi sẽ lựa cô nhiều tiền nhất đấy!”.

Cậu vừa dứt lời thì đã biến mất nơi cửa trang viên, đế lại mọi người buồn bã tiếc nuối.

Bên ngoài trang viên nhà họ Ngụy, một bóng người cô đơn ngồi ven đường. Thấy Diệp Thiên đi ra, cô ta mới vui mừng ngẩng đầu lên, bước nhanh tới.

Đến bên cạnh Diệp Thiên, nhìn gương mặt bình thản của cậu, biểu cảm của cô ta hơi cứng lại, có chút cảm khái: “Tôi nên gọi anh là Diệp Thiên hay là Diệp Lăng Thiên đây?”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm cô gái quật cường này, cười nhẹ nói: “Diệp Lăng Thiên là biệt danh của tôi, đặt cho một niềm tin trong lòng mình. Diệp Thiên mới là tên thật của tôi”.