Chương 1906
“Không ngờ, Diệp Thiên mình cũng sẽ có lúc ngu ngốc như vậy, thứ gọi là phá nguyên, chính là phải phá vỡ rào cản, phá vỡ ràng buộc, mình lại chỉ vì đột phá mà để bản thân bước vào gông cùm còn nặng nề hơn, trốn tránh sơ tâm, cứ như vậy, sao mình có thể tiến vào cảnh giới phá nguyên được?”
Cậu càng lúc càng cảm thấy nực cười, dưới tầm mắt mọi người dõi theo, cậu lại nhắm mắt lại.
Ở phía xa, ánh mắt Cận Vô Trần lướt tới, nhìn thấy đám người Nguỵ Phó đứng phía sau Diệp Thiên, trong lòng hiểu ra.
“Thì ra là người của nhà họ Nguỵ, xem ra, quan hệ giữa các người và Diệp Lăng Thiên cũng không tệ, nếu hôm nay đã muốn chém chết Diệp Lăng Thiên, thì các người ta cũng thuận thế giết chết vậy!”
“Cảng Đảo này, không có bất kỳ gia tộc nào có thể đe doạ đến uy phong nhà họ Cận ta!”
Giọng điệu ông ta lạnh nhạt, ánh mắt coi thường tất thảy sinh linh, hai tay khẽ nâng hướng lên trời.
Vô số nguyên khí đất trời lúc này chuyển động dữ dội, đồng loạt ngưng tụ giữa hai tay ông ta. Trong lúc vẻ mặt mọi người kinh sợ thì chúng đã ngưng tụ thành quả khí cầu xanh lam, khí cầu tiếp tục bành trướng khi nguyên khí ngưng tụ, cuối cùng cũng to đến khoảng trăm trượng, vô cùng đáng sợ.
Cảm giác được khí cầu trên tay đã đến cực hạn ông ta có thể ngưng tụ, ánh mắt Cận Vô Trần hiện lên tia sáng lạnh. Ông ta vung hai tay, khí cầu lao đi như viên đạn khí khổng lồ xanh lam này lướt trên mặt biển lao tới.
Khí cầu chuyển động trên mặt biển, tốc độ mắt thường khó thấy rõ, thoáng chốc đã đến bên bến tàu, trong lúc bắn đến kéo theo nước biển dâng cao ngập trời. Viên đạn khí vốn to chừng trăm trượng, được bao bọc bởi nước biển cũng to ra cả ba trăm trượng, tựa như một con quái thú khổng lồ, muốn tàn phá mọi thứ.
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa bên trong, vô số người đều hoảng sợ biến mất, nếu viên đạn khí này va chạm bến tàu, e rằng cả nửa bến tàu cũng bị phá huỷ chỉ trong chốc lát.
Diệp Thiên đứng trước viên đạn khí, nếu nó bay tới, cậu sẽ là người hứng chịu đầu tiên, mà mấy người Kỷ Nhược Tuyết, Nhậm Uyển Doanh sau lưng cậu cũng chết không thấy xác.
Kỷ Nhược Tuyết nhìn viên đạn khí trước mắt càng lúc càng đến gần, trong lòng không hề hoảng sợ, mà ngược lại, cảm thấy an tâm bình lặng.
Nhìn Diệp Thiên khép hờ mắt, cô ấy cười nhẹ: “Có thể cùng chết với anh ấy, cũng xem như là may mắn của mình vậy, những cô gái khác cũng không có được may mắn này!”
Ngụy Phó và những người còn lại thì vẻ mặt đều tuyệt vọng, thậm chí ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có.
Khí cầu đã đến gần, ngay lúc đó, Diệp Thiên phía trước đột nhiên mở bừng mắt.
“Vù!”
Trong mắt cậu là hai luồng sáng màu vàng loé lên, giống như xuyên qua đất trời, đột phá mọi thứ.
Viên đạn khí khổng lồ đánh tới, vẻ mặt cậu bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt thốt ra lời.
“Phá!”
Cậu vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng nổ rầm rầm vang khắp bốn phía, viên đạn khí khổng lồ mang theo sóng lớn dữ dội lại giống như bóng bóng bị kim châm đột nhiên nổ tung.
Dư chấn vụ nổ vốn sẽ ảnh hưởng cả bến tàu, nhưng phía trước bến tàu lại có một vòng năng lượng kỳ lạ chặn lại, cuối cùng đều rơi xuống mặt biến, biến mất không dấu vết.