Cao Thủ Tu Chân

Chương 1903




Chương 1903

Kiếm quang chém về phía Diệp Thiên, Diệp Trần lại không hề cử động, không có bất kỳ động tác né tránh phòng ngự, ánh mắt hơi ngưng tụ tựa như đang ngây người.

“Mình sẽ thất bại sao?”

Kiếm quang lướt qua trên đầu, nhưng Diệp Thiên lại như không nhận ra, chỉ khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Trong ánh sáng như chớp nhoáng này, suy nghĩ của cậu quay lại điểm xuất phát ban đầu, cậu nhớ lại tất cả những điều mình đã trải qua và những người cậu đã gặp kể từ sau khi kinh mạch bị phế và bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, một mỗi cảnh tượng đang hiện lên trong tâm trí.

Cậu đã đánh thắng rất nhiều trận và chưa bao giờ bị đánh bại, bất kế là đối thủ như thế nào, cậu luôn chắc chắn mình sẽ đánh bại, chưa bao giờ coi đối thủ là mối đe dọa, cậu cũng chưa từng gặp phải đối thủ mà cậu không thể đánh lại.

Bởi vì có rất nhiều lần thắng lợi, cậu bắt đầu cho rằng mình sẽ thắng trong

mọi trận chiến, tuy rằng không cho rằng mình là bất khả chiến bại, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại. Nhưng lần này, cậu đã gặp phải một đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều.

Cậu từng nghĩ sẽ sử dụng một số cấm thuật cổ đại mà cậu chưa từng dùng để giết Cận Vô Trần.

Nhưng dù sao kỹ pháp thần thông có mạnh đi chăng nữa, vượt cấp chém giết vẫn có hạn chế rất lớn. Cậu có thể trấn áp Cận Vô Trần vốn đã ở vương cấp chín sao bằng cảnh giới tu vi đỉnh cấp của giới siêu phàm, đã là cực hạn rồi.

Mà Cận Vô Trần bước vào hoàng cấp đã vượt quá giới hạn mà cậu có thể vượt cấp.

“Hay cho một hoàng cấp!”

Kiếm quang vừa đánh xuống, Diệp

Thiên vẫn bất động.

“Đế Vương Bất Bại?”

Cậu khẽ lẩm bẩm nói đến biệt danh khí phách mà “Thiên Cơ Lâu” này đặt cho mình rồi đột nhiên nhếch môi cười.

“Mình có bất bại hay không thì chưa từng biết, nhưng hôm nay mình sẽ dùng hết sức nghịch thiên giết hoàng cấp”.

Lúc này ánh mắt cậu lóe lên ánh sáng kiên định, ý chí chiến đấu hừng hực chưa từng có từ khi cậu xuất đạo cuồn cuộn lao thẳng lên tầng mây.

“Xoẹt!”

Trên người Diệp Thiên hiện giờ chỉ còn có mấy miếng vải quần áo rách bám vào, vì bị khí thế cậu chấn động, quần áo trên người bị xé toạc, để lộ vóc dáng hoàn mỹ cân xứng của mình.

Cận Vô Trần chém xuống một kiếm, cậu không tránh không né, bước ra một bước đỡ lấy lưỡi kiếm.

“Quy Nguyên Kiếm!”

Chiêu kiếm cậu lĩnh hội được sau khi tiến vào cảnh giới quy nguyên lại khởi động lần nữa, cậu đã từng dùng nó triệt hạ mười lăm máy bay chiến đấu siêu thanh.

“Soạt!”

Chỉ thấy một luồng kiếm mang chợt loé lên trong thần phủ của cậu, thần năng bùng nổ. Cận Vô Trần cách đó chừng trăm trượng đột nhiên cảm thấy tinh thần hoảng hốt, tựa như bị thoát khỏi thế giới chỉ trong giây lát.

Ông ta bình tĩnh lại, chỉ cảm giác được luồng kiếm quang đã chém đến trước mắt mình, ông ta vội vàng vung hai tay, nguyên khí đất trời ngưng tụ thành tấm thuẫn chặn một kiếm này lại.

Chiêu kiếm phát sau lại đến trước này của Diệp Thiên khiến Cận Vô Trần phân tâm chống đỡ, một kiếm chém xuống trước đó, sức mạnh bị phân tán yếu hơn rất nhiều.