Cao Thủ Tu Chân

Chương 1898




Chương 1898

Trên vương cấp chính là hoàng cấp. Rất nhiều cao thủ vương cấp đều biết điều này.

Võ đạo siêu thần, tự phong làm ‘hoàng’ đó chính là lĩnh vực vượt cả vương cấp.

Cảnh giới hiện tại của ông ta giống như của Cận Vô Trần trước đó, đều đã đạt tới vương cấp đỉnh phong và còn cách hoàng cấp có một bước chân nữa thôi.

Nhưng lúc này Cận Vô Trần đã thực sự thoát khỏi thần cấp và đạt tới hoàng cấp.

Nói cách khác, trong trận chiến của Cận Vô Trần và Diệp Thiên thì ông ta đã đột phá lên hoàng cấp rồi.

“Vụt!”

Hắc Thần Vu Chủ nín thở, đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn bỏ chạy.

Hoàng cấp và vương cấp chín sao chỉ cách nhau có một chút. Nhưng cái một chút đó giống như khoảng cách giữa trời và đất vậy.

Một khi bước vào hoàng cấp thì dù có là một vị đại năng vương cấp vô địch thì trong mắt của hoàng cấp cũng chẳng khác gì con kiến, chỉ cần lật tay cũng có thể chèn ép.

Ồng ta sợ hãi nhớ lại những cuộc chiến đấu trước đó với Cận Vô Trần, thù mới thù cũ đều trỗi dậy và đột nhiên muốn ra tay.

Với thực lực hiện tại của Cận Vô Trần, dù ông ta có khả năng chống lại thì e rằng cũng phải trả giá rất lớn.

“Hoàng cấp à?”

Diệp Thiên nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Hắc Thần Vu Chủ thì đôi mắt cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.

Từ này, lần đầu tiên cậu nghe thấy.

Trên con đường võ đạo, cảnh giới là vô tận, sau vương cấp vẫn còn cả một phương trời mới. Diệp Thiên biết điều đó. Lúc này khí tức của Cận Vô Trần đã vượt qua cả vương cấp chín sao và bước vào lĩnh vực trước giờ chưa từng có.

Mặc dù lúc này khí tức của ông ta chưa thực sự ổn định, chứng tỏ cảnh giới mới vẫn chưa thật hoàn thiện nhưng trạng thái lúc này của ông ta so với lực chiến đấu trước đó có thể nói là đã chênh lệch cả mười nghìn dặm rồi?

Nếu như sức chiến đấu trước đó của Cận Vô Trần tầm 3 phần thì lúc này đã nâng lên thành 10 phần.

“Có thể tìm được sự đột phá trong quá trình chiến đấu và thành công thì

Cận Vô Trần quả không hổ danh là thiên tài được người đời xưng hô. Khắp thiên hạ này chắc chắn ông ta cũng là một trong những nhân vật tuyệt thế!”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm. Dù trước mặt là kẻ địch không đội trời chung thì khi nhìn thấy sức chiến đấu của Cận Vô Trần có thể đột phá, cậu vẫn phải khen ngợi.

Khí tức trên người Cận Vô Trần đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng ông ta đứng dậy, liếc nhìn Hắc Thần Vu Chủ. Hắc Thần Vu Chủ tỏ ra cảnh giác, sau đó lùi lại hàng trăm thước.

“Hừ!”

Cận Vô Trần hừ giọng lạnh lùng nhưng không thèm quan tâm mà chỉ quay về phía Diệp Thiên và phất một tay.

Cú vung tay không hề có chân nguyên gia trì, cũng không hề thi triển kiếm pháp mà hoàn toàn là đánh vào không trung.