Cao Thủ Tu Chân

Chương 1897




Chương 1897

Hắc Thần Vu Chủ cảm thán. Là đối thủ cũ nên ông ta hiểu rõ Cận Vô Trần có tài năng và thực lực mạnh tới mức nào.

Vậy mà Diệp Thiên – một người của thế hệ sau lại có thể chèn ép được cả Cận Vô Trần, thực lực còn hơn cả ông ta. Đến cả Hắc Thần Vu Chủ cũng cảm thấy kiêng dè.

Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ nhìn về vị trí Cận Vô Trần bị đánh xuống biển, một luồng sức mạnh cực lớn phóng vọt lên.

“Ầm!’

Sóng lớn dâng lên tận trời, Cận Vô Trần bay giữa không trung, một lần nữa xuất hiện trước tầm mắt của đám đông.

Lúc này ông ta đã bị ướt sũng, trông vô cùng chật vật. Có thể thấy đế có thể đỡ được quyền đánh hoàn hảo của Diệp Thiên thì ông ta đã phải dùng toàn bộ sức lực, đến ngay cả khả năng bảo vệ cơ thế cũng không có.

Cận Vô Trần liếc nhìn Hắc Thần Vu Chủ, đôi mắt chỉ trầm xuống, cuối cùng ông ta mặc kệ và chỉ quay qua nhìn Diệp THiên.

“Diệp Lăng Thiên, phải công nhận rằng tôi không hề mạnh như cậu!”

“Trong số vương cấp, tôi tự cho mình là đỉnh phong, không còn tinh tiến nữa. Nhưng sức mạnh của cậu đã vượt cả tầm hiểu biết của tôi rồi!”

Mặc dù ông ta bị Diệp Thiên đánh bay nhưng đôi mắt lại không hề ánh lên vẻ kiêng kị mà chỉ tràn đầy sự tự tin.

“Đáng tiếc, cậu vẫn chỉ đang ớ vương cấp. Chỉ cần chưa đạt tới vương cấp siêu thoát thì hôm nay cậu sẽ chết trong tay tôi thôi!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy hơi kinh ngạc: “ô? Lẽ nào ông vẫn còn át chủ bài sao?”

Cậu thấy Cận Vô Trần thậm chí đã sử dụng cả kiếm, sau đó còn dùng kiếm pháp thiên ngoại mà đều bị cậu dùng Phệ Thiên Chi Thể kết hợp với chân nguyên đánh bại, thế mà Cận Vô Trần vẫn rất chắc chắn về khả năng tấn công cậu nên khiến cậu cảm thấy hết sức tò mò.

Cận Vô Trần không hề trả lời, chỉ đưa hai tay lên, một làn sóng kỳ diệu lan tỏa. Kiếm Hàn Quang trước đó bị Diệp Thiên đánh bay thì lúc này bị hút bởi khí tức của ông ta, phá nước lao vọt lên không trung và xuất hiện trên đỉnh đầu của ông ta.

“Thuật cổ đạo,Thăng Linh!”

ông ta khẽ lầm bầm, toàn cơ thể xuất hiện ánh sáng xanh bao trùm, chiếu thẳng lên trời, không gian như bị nứt ra, từng đường nhứt này lan ra bốn phía. Khí tức của ông ta cũng bạo tăng như không hề có điểm dừng.

Cận Vô Trần lúc này, hai chân khẽ xếp lại, ông ta ngồi thiền giữa không trung, khí tức kỳ lạ trên cơ thể tuôn ra liên tục.

Cuối cùng, Cận Vô Trần mở mắt, một luồng khí tức khủng khiếp trước giờ chưa từng thấy cuồn cuộn dâng lên. cả mặt biển bị ép lõm xuống, dù là thuyền cá ở cách đó hàng nghìn mét thì cũng đều bị đẩy dạt vào bờ, đến cả thân thuyền bằng sắt cũng bị ép lõm.

Hắc Thần Vu Chủ thấy vậy thì cũng phải tái mặt, ông ta nhìn Cận Vô Trần và kinh hãi kêu lên:

“Đây là…khí tức hoàng cấp sao?”

Cận Vô Trần mang theo khí tức tuyệt diệt toàn thân. Trước đó uy thế của ông ta dâng lên hừng hực thì lúc này uy thế đó đã tiêu tan, giống như những thứ trước đó chỉ là giả tưởng.

Ông ta ngồi khoanh chân giữa không trung, trước đó ông ta luôn có cái nhìn lạnh lùng nhưng là cái nhìn khinh thường kẻ yếu. Còn lúc này, hơn cả như thế, ông ta nhìn Diệp Thiên và Hắc Thần Vu Chủ giống như nhìn con sâu cái kiến. Sự thay đổi đó khiến cho Hắc Thần Vu Chủ cũng phải tái mặt.

“Hoàng cấp sao?”

Õng ta kinh hãi kêu lên.